Sắc trời âm u, mây đen đùn thành một đám, bia đá trong nghĩa trang xếp thành từng hàng chỉnh tề. Thỉnh thoảng có mấy con chim én đậu xuống, người thân đến đây thăm mộ đối mắt với bức ảnh chân dung đen trắng, tạo nên một vẻ đẹp nghẹt thở giới hạn giữa sống và chết.
Lục Tu Mộc cầm một bó cúc trắng, nhờ nhân viên chỉ đường để tìm được mộ của cha. Hết thảy đều xa lạ đối với cậu, thậm trí hình ảnh người đàn ông anh tuấn cho cậu một cảm giác không chân thực.
Giữa cha con bọn họ phần lớn là vướng mắc, liên lụy lẫn nhau, cậu đã không còn nhớ lần gần nhất cha cười là khi nào, cậu cũng không biết cha thích loài hoa gì.
Lúc mua hoa, ông chủ tiệm chân thành đề cử huệ tây, nhưng sau khi Lục Tu Mộc nhìn thấy cúc trắng, cậu đã từ chối ý tốt của ông–
Trong pheromone của mẹ chứa một chút mùi hoa cúc, không hiểu sao cậu lại thấy khả năng cao ông sẽ thích cúc trắng hơn huệ tây.
Lục Tu Mộc nhìn chằm chằm nụ cười của cha một hồi, lau sạch bụi bặm bên trên, cũng cười theo.
Sau khi “Hỉ yến” được chiếu, trên mạng bàn luận sôi nổi về một vấn đề – cảm thấy thế nào về luật cưỡng chế hôn nhân. Dân mạng mỗi người một ý, người nói đây là chính sách hợp lý trong hoàn cảnh cấp bách, cũng có người cho rằng nó quá tàn nhẫn.
Xa khỏi tiếng tranh cãi không ngừng, Lục Tu Mộc cảm thấy sự ức nghẹn trong lòng cuối cùng đã vơi bớt.
Thông qua những bình luận trên mạng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hop-tac-thanh-doi/1688991/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.