Hai người về đến nơi đã quá giờ ăn tối. Khâu Hành Phong ôm hộp dâu tây đứng ngoài cửa, ánh mắt rơi vào biển số nhà, có phần do dự.
Lục Tu Mộc ngồi xổm xuống tìm dép lê, cuối cùng không tìm thấy nên đi chân trần vào trong, đưa dép của mình cho Khâu Hành Phong: “Vào đi.”
Khâu Hành Phong nghĩ một hồi, thay giày bước vào.
Nhà của Lục Tu Mộc rất lớn, thừa sức cho một người ở. Dễ thấy nhất trong phòng khách là bộ sô pha vải màu mực, tăng thêm chút “sức sống” cho căn phòng quạnh quẽ, bổ trợ cho hương gỗ thưa thớt bên trong.
Khâu Hành Phong biết, đây là mùi thuộc về Lục Tu Mộc.
Ánh mắt hắn tối lại, thiên tính của Alpha nhân lúc này nhảy ra quấy phá, hắn muốn dùng pheromone chôn vùi Lục Tu Mộc, để lại dấu ấn của mình trong không gian riêng tư của cậu.
“Anh đứng đấy làm gì?” Lục Tu Mộc quay đầu nghi hoặc. “Lại đây ngồi đi.”
Chữ Hán vốn uyên thâm, từ “ngồi” này đi vào tai Khâu Hành Phong lại cho hắn ảo giác một câu hai nghĩa.*
(*) hình như “ngồi” và “làm” trong tiếng Trung đồng âm, đều là /zuò/ thì phải
Hắn vân vê gáy Lục Tu Mộc, cảnh cáo: “Đừng có lúc nào cũng nói mấy chuyện không đứng đắn*.”
(*) gốc là 开黄腔 (mở khoang vàng),phương ngữ Tứ Xuyên và các nơi khác để chỉ lời vô nghĩa, tiếng Đài Loan thì chỉ những câu đùa hơi hướng khiêu dâm (tạm dịch từ baidu)
Lục Tu Mộc: “???”
Tội danh bịa đặt này cậu nhận không nổi.
Cậu đập khẽ vào tay Khâu Hành Phong: “Nói rõ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hop-tac-thanh-doi/1688996/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.