Diễn đến đây, nhiệm vụ của Khâu Hành Phong và Lục Tu Mộc đã kết thúc. Ống kính không đi theo bọn họ nữa, ngay cả pha quay đặc tả cũng trở nên mờ ảo.
Khâu Hành Phong từ từ thả Lục Tu Mộc ra, cơ thể che lấy khuôn mặt cậu, cảnh hôn giữa hai người dần chuyển thành lấy góc.
Chẳng biết Lục Tu Mộc không để ý rằng máy quay đã di chuyển hay vẫn đang nhập diễn quá sâu, vậy mà dùng sức níu cổ Khâu Hành Phong lại, đôi môi đuổi theo môi hắn.
Đầu Khâu Hành Phong trống rỗng vài giây, hắn mở mắt không đúng lúc, bên trong là sự tỉnh táo. Sự chú ý của hắn rơi vào đuôi mắt phiếm đỏ của Lục Tu Mộc, và vài giọt nước trên hàng mi run rẩy. Có vẻ rất đau khổ, dường như khát cầu nụ hôn này vô cùng.
Hắn vừa xoắn xuýt vừa khó kìm lòng được.
Mí mắt của Khâu Hành Phong giật giật, trong một khoảnh khắc cả hô hấp và trái tim của hắn đều rung động. Hắn muốn ôm lấy Lục Tu Mộc mà an ủi: Sao thế? Có tôi ở đây rồi.
Nhưng suy nghĩ xúc động này đã bị sự lạnh lùng thay thế, hắn vẫn nhớ sự NG bất thường của Lục Tu Mộc. Tách ra khỏi cảnh diễn, hẳn thầy Lục cũng không muốn, nghĩa là hắn không thể mượn cớ diễn phim để làm chuyện gì khác được.
Đã diễn xong rồi, hắn không cần ngu ngốc tự lừa gạt bản thân như thế.
Khâu Hành Phong nắm lấy bả vai của đối phương, kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Đồng thời, Khương Thạch cũng hô “Dừng”.
Khâu Hành Phong lập
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hop-tac-thanh-doi/1689001/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.