Tom ngồi trên ghế trong sân nhà, nhìn Suriel đang tìm cách đu lên cây chổi mà trước đó Severus đã giấu trong phòng, đến khi cậu bé ngã ngồi xuống thảm cỏ, hắn mới không chút khách khí cười rộ lên.
"Ba..." Nghe thấy tiếng cười, Suriel bĩu môi, nín khóc, cứ ngồi trên thảm cỏ như vậy, đôi mắt xanh biếc uất ức nhìn Tom, "Ba bắt nạt con."
Tiếng trách móc non nớt khiến Tom càng cười lớn, một lúc sau mới ngừng lại được, dỗ dành con trai.
"Suriel, đừng sợ." Hắn cười híp mắt nói: "Con nắm chặt cán chổi rồi trèo lên.
Ba tin tưởng con nhất định sẽ làm được.
Phải biết, họ Potter đều là tay cưỡi chổi cừ khôi.
Con mang họ Potter đó, không thể làm xấu mặt ba Harry được."
"Con nhất định sẽ không làm xấu mặt ba Harry đâu!" Suriel cắn răng bò lên cán chổi đang dừng giữa không trung.
Mà mỗi khi cậu chạm vào cán chổi, cây chổi liền rung lắc dữ dội.
Suriel thử rất lâu, kết quả mỗi lần vừa tung chân lên đều bị ngã xuống đất.
"Cây chổi này không nghe lời!" Cuối cùng, không biết là do đã quá mệt hay là mắc cỡ mà khuôn mặt cậu đỏ bừng, đổ lỗi cho cây chổi, "Con thấy cây chổi của James và Sirius rất nghe lời!"
"Suriel lại đang phàn nàn gì thế?" Harry từ trong nhà đi ra, đúng lúc nghe thấy câu nói sau cùng của cậu, "James và Sirius làm sao?"
"Cây chổi của hai anh ấy tốt hơn!" Suriel bĩu môi, "Chạm tay vào chổi không hề động đậy gì luôn! Con đi tìm James đây..."
Tom và Harry liếc nhau, nhìn Suriel chạy ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hp-tomhar-truong-sinh-linh-gia/259360/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.