"Cảm thấy thế nào?" Tom ngồi bên giường bệnh của Harry, vừa buồn cười vừa tức giận nhìn Harry đang nằm sấp trên giường, ngón tay lướt trên ga giường, "Đúng rồi, cuối cùng em được bốn mươi lăm điểm, xếp thứ hai, đứng đầu là Eliza, chỉ hơn em đúng một điểm."
"Em nghe rồi." Harry ai oán vò gối đầu kê bên dưới hông, "Lý do trừ điểm là vì em bị ngã sau khi lấy được viên đá đúng không?" Cảm thấy cơn đau dưới mông, Harry càng thêm buồn bực.
Mặc dù cuối cùng nó kịp phản ứng, tự ếm cho mình một bùa Trôi nổi, nhưng dù sao cũng ngã từ hơn một trăm thước Anh xuống...
"Em nhớ bà Pomfrey..." Harry lầm bầm, sau đó ngẩng đầu nhìn Tom, "Bao giờ em có thể ra khỏi đây?"
Tom nhìn khuôn mặt tỏ ra đáng thương của Harry, cười rộ lên, "Chỉ cần em không sợ đau, giờ em muốn đi cũng không ai nói gì." Thấy Harry nghe mình nói vậy xong liền muốn ngồi dậy, Tom lập tức đè nó xuống, "Em muốn ra khỏi đây đến thế hả? Với tình trạng hiện tại của em, nếu ra khỏi đây, nói không chừng người khác sẽ nói em bị..."
Bị gì Tom không nói ra hết, nhưng Harry nghe đến đây mặt đã đỏ lên, nó hiểu Tom muốn nói gì.
Từ cổ họng phát ra tiếng cười nhỏ, Tom cũng nằm sấp xuống giường bệnh của Harry, nhỏ giọng nói: "Đừng nôn nóng, thời gian này cùng lắm cũng chỉ triệu tập các Quán quân, thông báo bài thi tiếp theo sẽ để kiểm tra trí tuệ và manh mối thì nằm trong viên đá quý vừa giành được trong bài thi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hp-tomhar-truong-sinh-linh-gia/259426/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.