Quả nhiên như Đường Tống suy nghĩ, An Nhã phát bệnh không tịnh dưỡng tốt liền đi vào trong đường hầm, vừa nghĩ mi tâm liền nhíu lên.
"Đến cùng là bệnh gì?"
Cô cũng là bác sĩ, hi vọng có thể giúp được cô ấy.
Chú Vương mở đèn lên, khung cảnh trong phòng cứ như vậy ánh vào mắt Đường Tống, không ngờ gian phòng không ai ở lại sạch sẽ như vậy.
"Là bệnh bẩm sinh của tiểu thư, không có thuốc trị. Tiểu thư nói, đây cũng là trời cao công bằng, cho cô một thiên phú phải trao đổi một ít gì đó." Chú Vương trả lời xong lại nói: "Trong tủ có áo ngủ sạch."
Đường Tống nhìn chú Vương, hiếu kỳ nói: "Đây cũng là cô ấy tính ra?"
Chú Vương nghe xong, gật đầu cười cười: "Tiểu thư nói, hôm nay sẽ có khách quý vào ở, nên tôi mới chuẩn bị trước, không quấy rầy, tôi đi làm bữa ăn khuya cho Đường tiểu thư."
"Không cần làm phiền, tôi không đói bụng." Đường Tống thực sự không quen được một lão nhân gia như thế hầu hạ, nhiều năm như vậy cô độc lập đã quen.
"Rất nhanh, xem như Đường tiểu thư không ăn tiểu thư sợ rằng cũng đói bụng." Nói xong chú Vương liền quay người rời đi, cài cửa lại.
Đường Tống nhìn chú Vương rời khỏi, bất đắc dĩ cười, cảm giác chú Vương là một lão nhân gia hài hước. Cúi đầu nhìn mình cả người chật vật, đẩy cửa phòng tắm đi vào bồn tắm lớn bên cạnh vặn nước ra.
Đứng trước gương, đem dây buộc tóc gỡ xuống, lấy tay tùy ý thả xuống, tóc dài đen nhánh liền đổ xuống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hu-linh-chu/4273/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.