Đoan Mộc Hồi Xuân đi rồi, Viên Ngạo Sách lãnh trào (cười giễu) nói: “Đó chính là bộ mặt của nhân sĩ chính nghĩa trên giang hồ đó.”
Kỷ Vô Địch nói: “So với tà ma ngoại đạo vẫn tốt hơn.”
Con mắt Viên Ngạo Sách hơi nheo lại.
“Vì đến giờ ta còn chưa được thấy qua bộ mặt của Lam Diễm Minh rốt cuộc là thế nào.” Kỷ Vô Địch có chút tiếc nuối.
Viên Ngạo Sách xem thường nói: “Bọn hắn thì tính cái gì là tà ma ngoại đạo? Cùng lắm chỉ là mấy tên hề nhảy nhót mà thôi.”
“Người của Lam Diễm Minh không chỉ có mấy người thôi chứ?” Nếu thật chỉ có mấy người, bạch đạo võ lâm đại khái sẽ hưng phấn đến mức cùng hẹn nhau đi lỏa bôn.
“Thế nhưng có tư cách nhảy nhót, bất quá chỉ có mấy tên mà thôi.”
. . . . . .
Đây là đồng hành tương kị [1] trong truyền thuyết a.
Kỷ Vô Địch vẻ hiểu rõ gật đầu.
“Chỉ là không nghĩ ra Lăng Vân và Đoan Mộc Hồi Xuân cư nhiên lại hoài nghi lẫn nhau.” Trên khuôn mặt Viên Ngạo Sách tràn đầy vẻ hả hê.
“Lại là đồng hành tương kị a.” Kỷ Vô Địch thở dài.
Viên Ngạo Sách trầm mặc một chút, “Lại của ngươi là có ý gì?”
“Chính là Lăng Vân kiêng kị Đoan Mộc Hồi Xuân, Đoan Mộc Hồi Xuân lại kiêng kị Lăng Vân a.” Kỷ Vô Địch vô tội chớp mắt, “Ta nói sai rồi sao? A Sách.”
Viên Ngạo Sách nói: “Có thể bọn họ không phải là kiêng kị lẫn nhau.”
“Chẳng lẽ là ái mộ lẫn nhau?” Kỷ Vô Địch tiếp được rất nhanh.
Viên Ngạo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hu-moc-sung-dong-luong/46798/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.