Trong phòng lớn, mắt ba Hùng trừng lớn, hằn đầy tia máu, nằm thẳng ở trên giường. Ông không nhúc nhích, khuôn mặt như tro tàn.
Mẹ Hùng đứng bên giường, liên tục quay đầu ngóng bên ngoài.
Lúc nhìn thấy Hùng Cách Cách vọt vào nhà, bà thoáng sững người, ngay sau đó hô lên: “Cách Cách của mẹ…”
Hùng Cách Cách lập tức nhào tới chỗ ba Hùng, run rẩy gào: “Ba! Ba! Ba nhìn con đi! Cách Cách của ba đã về rồi! Ba…” Giọng nói kia đau đớn cõi lòng khiến ai ai nghe thấy cũng đều thương cảm.
Tay ba Hùng run run giơ lên, nhẹ nhàng vuốt đầu Hùng Cách Cách, giọng nói khàn khàn của quở mắng Hùng Cách Cách như một người hiền vẫn làm: “Con còn biết trở lại thăm ba hả?”
Hùng Cách Cách hít vào một hơi, chợt ngẩng phắt đầu dậy, nhìn ba Hùng: “Ba, ba không chết hả? Thật sự không chết hả?”
Đầu tiên ba Hùng trợn mắt nhìn Hùng Cách Cách, sau đó lại trợn mắt nhìn mẹ Hùng, giọng nói ồm ồm mất tự nhiên quát: “Chết cái rắm ấy!”
Còn khỏe! Rõ ràng tiếng rống của ba Hùng vẫn tràn đầy sức mạnh! Hùng Cách Cách yên tâm đồng thời có chút không hiểu gì.
Mẹ Hùng kéo tay Hùng Cách Cách, giải thích: “Cách Cách à, chuyện này đều do mẹ, mẹ vừa nhìn thấy miệng ba con sùi bọt mép thì lập tức gọi điện thoại cho con. Thật ra thì… việc này… Ha ha, là thế này. Lúc mẹ nhìn thấy ba con thì ba con đang đứng ở trong sân, cả người run rẩy, miệng sùi bọt mép. Mẹ định đến đỡ ba con, nhưng đột nhiên ông ấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hu-nu-muon-nam/1476325/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.