Hóa ra chị ta tìm đến tôi chỉ để học cách "nắm thóp" đàn ông.
Tôi không nhịn được mà nghĩ ác ý.
Đại tỷ đúng là hoàn toàn xứng đáng với những khổ đau mà chị ta đang chịu.
Dù sao thì, vẫn có tin tốt.
Tam tỷ đã ổn định ở thành phố mới.
Nhờ có kinh nghiệm, cửa hàng làm móng mới của chị ấy cũng khai trương thuận lợi.
Tôi không nói với chị ấy chuyện nhà Trân Ni.
Nếu biết, chắc chắn chị ấy sẽ muốn vét sạch gia sản để giúp đỡ.
Chị ấy kể, Chu Phú Dân sống rất thảm hại ở quê.
Hắn nợ nần cờ b.ạ.c chồng chất, căn nhà duy nhất cũng bị xiết nợ.
Không còn nơi nào để đi, hắn lang thang đầu đường xó chợ, ăn đồ thừa người ta vứt đi.
Ngày thường, hắn mò lên trấn nhặt rác, bán ve chai lấy tiền, rồi lại ném hết vào sòng bạc.
Còn Đại tỷ thì tự lo cho thân mình còn không xong, đâu có rảnh mà quản hắn.
Hắn, đương nhiên cũng chẳng hối hận gì.
Nghe đâu, hắn suốt ngày chửi bới trong thôn, than rằng nếu có con trai, hắn đã không rơi vào cảnh này.
Tất cả là tại đám con gái vô dụng của hắn, khiến hắn phải chịu cảnh sống thê thảm như vậy.
Tôi chỉ coi như nghe chuyện hài cho vui.
Tam tỷ còn nói đại tỷ thực sự đã ly hôn.
Tôi kinh ngạc:
"Chị ta cũng gan đó chứ, tôi tưởng chị ta sẽ cao thượng mà nhận nuôi luôn đứa con riêng kia chứ."
Tam tỷ khinh miệt hừ một tiếng:
"Chị ta làm màu quá đà thôi. Vốn định quậy một trận để ép
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hu-tuc/2232041/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.