Là Ngũ tỷ.
Với tư cách một người làm truyền thông, chị ấy gửi đến tôi rất nhiều lời khuyên hữu ích.
Đúng là tính cách của chị ấy.
Không thừa lời, không khách sáo.
Tôi không trả lời.
Vì tôi biết.
Chắc chắn chị ấy gửi xong lại rồi lập tức chặn tôi thôi.
Trước đây, tôi từng gọi vào số điện thoại chị cho, muốn hỏi chị ấy sống có tốt không.
Nhưng vừa đổ chuông một tiếng, cuộc gọi lập tức bị từ chối, hệ thống báo số này không thể liên lạc.
Sau đó, tôi đã hiểu.
Đây là cách chị ấy cảm thấy thoải mái nhất—cách để cắt đứt với quá khứ.
Tôi phải tôn trọng điều đó.
Tiệm nail vừa khai trương đã cực kỳ đông khách.
Suốt một tuần liền, tôi bận không ngừng nghỉ, đến mức không có lấy một phút trống.
Tô Trân Ni cũng ở lại Thượng Hải cả tuần, cùng tôi vật lộn với cường độ làm việc quá tải.
Cả hai đứa gầy rộc đi, mặt mũi vàng vọt vì kiệt sức.
"Không được, dù thế nào cũng phải nghỉ ngơi một hôm!"
"Tiền kiếm không bao giờ hết, nhưng nếu cứ thế này, khai trương chưa lâu đã phải đóng cửa vì kiệt sức đấy!"
Ngày thứ tám sau khai trương, tôi hủy hết lịch hẹn, quyết định dành cả ngày đi chơi với Trân Ni.
Nhưng hôm nay, chị ấy có vẻ lơ đãng, liên tục bật sáng màn hình điện thoại, nhìn chằm chằm vào nó cho đến khi màn hình tự tắt.
Rồi lại bật lên lần nữa.
Cứ lặp lại như thế.
"Sao thế?" Tôi hỏi.
Chị ấy im lặng rất lâu, rồi lẩm bẩm một câu nhỏ đến mức gần như không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hu-tuc/2232054/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.