Lão nhận tiền, mừng rỡ chạy ngay về phía nhà họ Triệu.
Khoảng một giờ sau, lão vừa khua tay múa chân, vừa hí hửng chạy về.
"Con nhóc này, mày đúng là thần kỳ thật đấy!"
"Tao vừa nói với hắn một câu 'Tao biết bí mật dưới gốc cây táo' hắn lập tức hoảng sợ, vội vàng đưa cho tao hai vạn tệ!"
Nói xong, lão ném ngay cho tôi một xấp tiền.
"Nhưng mà này, tại sao mày bắt tao gọi điện cho thằng con phá của của tao? Làm tao lại phải chia cho nó một ít."
"Nói xem nào, sau này tao hết tiền, chỉ cần đến tìm thằng họ Triệu đòi, có phải nó cũng sẽ đưa tiếp không?"
"Mày nhớ nhé, sau này số tiền tao lấy được từ hắn, chẳng liên quan gì đến mày nữa đâu!"
Tôi chỉ cười bí hiểm, không đáp lại bất kỳ câu nào.
Lý do tôi bắt lão gọi điện ngay trước mặt Triệu Hữu Hải, là vì tôi sợ hắn sẽ cùng đường làm liều, g.i.ế.c người diệt khẩu lần nữa.
Như vậy, hắn sẽ kiêng dè việc có một người thứ ba biết chuyện, và chọn cách dùng tiền để dàn xếp.
Lão già này chuyên làm chuyện xấu, đã gây bao tội lỗi, để ông ta mạo hiểm một lần, có lẽ cũng chẳng có gì oan ức.
Còn chuyện đến đòi tiền thêm lần nữa?
Sợ là không còn cơ hội đâu.
Bởi vì tôi sẽ báo cảnh sát.
Bí mật dưới gốc cây táo, cuối cùng cũng không thể che giấu mãi được.
Xong chuyện, tôi cầm tiền, không dám chậm trễ một giây, lập tức quay về Châu Thành.
Như vậy, học phí và sinh hoạt phí cho kỳ đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hu-tuc/2232070/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.