Ngao Ly cũng nhìn thấy Hứa Tiên. Phải nói Hứa Tiên biến thành bộ dáng của Ngao Hạo, nàng ngửa đầu, nhìn chằm chằm vào con mắt của Hứa Tiên, giống như muốn phát hiện chút gì đó.
Hứa Tiên nắm tay ho nhẹ hai tiếng, Ngao Ly nhanh chóng cúi đầu xuống, che thần sắc của mình lại, giống như xấu hổ giống như vui mừng, tự sân tự oán, mối tình đầu của thiếu nữ a.
- Nhất bái thiên địa!
Tiếng của Quy thừa tướng vang lên.
Hứa Tiên đang muốn ra tay, lại nghe một tiếng tiêu và tiếng chiêng vang lên, sau đó truyền vào trong tai của mọi người.
Tiếng tiêu u nhã, như oán như mộ, như khóc như tố. Giống như tịch mịch và sầu muộn, hoàn toàn không hợp với hào khí vui mừng này.
Tiếng chiêng ngừng cổ nghỉ, tiếng người yên tĩnh, nhìn qua cái ghế bên cạnh, tiếng tiêu tiếng chiêng phát ra từ trong miệng nam tử tuấn tú kia, lúc này nhắm mắt lại, không coi ai ra gì.
Ngao Nghiễm híp mắt nói:
- Hàn Tương tử, ngươi có ý gì?
Trong nội tâm của Hứa Tiên quái lạ, liếc nhìn nam nhân tuấn nhã kia một cái. Đây là Hàn Tiêu Tử trong bát tiên, vì sao đến đây đảo loạn.
Hàn Tương Tử dừng tiếng tiêu lại, nhìn Ngao Nghiễm hơi gật đầu, nói:
- Long Vương, tại hạ thấy tình cảnh này, chỉ ngẫu nhiên nhớ lại một đoạn tình duyên, hận người hữu tình trong thiên hạ sắc không thể thành thân thuộc, cho nên làm nguyệt lão, cảm khái mà thôi. Bạn đang đọc chuyện tại
Nói xong lại nhắm mắt thổi, tiếng tiêu bi thương vang lên trong tai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hua-tien-chi/1799289/chuong-466.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.