Không thể không nói, chiêu này của Mặc Tam rất hiệu nghiệm , mấy ngày kế tiếp, bầu không khí ở khu tị nạn lâm thời không còn căng thẳng như trước nữa , Phương Hạo Nhiên thừa dịp này vội chạy đi căn dặn Thiết bộ đầu tăng mạnh tuần tra, nghiêm mật cảnh giác, chỉ sợ có thám tử của gia tộc nào đó thừa cơ hội đục nước béo cò, hoặc là gây chuyện sinh sự.
Mà Thiết Mộc khi biết Phương Hạo Nhiên tăng mạnh cảnh giới ở khu tị nạn lâm thời, chỉ nói một câu “Giờ phút này, ngay cả ta đều không thể có bất luận tin tức nào từ bên ngoài, chỉ sợ hiện tại cho dù có thám tử xen lẫn ở trong này cũng không dám vọng động.”
Phương Hạo Nhiên quay đầu liếc Thiết Mộc một cái, cười hắc hắc “Cái gọi là không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất thôi. Tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền (*) a.”
Thiết Mộc nghe vậy, liền trầm mặc không nói.
Mà khi Phương Hạo Nhiên cẩn thận cảnh giới từng ngày , khi Mặc Tam mỗi ngày cùng Hứa Vị ngao dược vấn chẩn , thời gian rốt cục xẹt qua 5 ngày.
Ngày thứ năm , Phương Viễn cùng Tuệ Khả, mang theo người áp lương thực đi tới khu tị nạn lâm thời.
Khi Phương Viễn cùng Tuệ Khả xuất hiện ở khu tị nạn lâm thời, Phương Hạo Nhiên đang cùng Hứa Vị đứng ở trên một tảng đá lớn, nhìn nước sông phía dưới mãnh liệt chảy qua, Mặc Tam ở phía sau hai người đang triển khai vòng tránh mưa cho bọn họ.
“Cha, mực nước này dường như thấp rất nhiều a.”
“Đó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hua-vi-trong-sinh-ky/176000/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.