Người theo mình suốt đời vốn không nhiều, vì vậy đáng để dũng cảm, để nỗ lực, thậm chí là mạo hiểm vì người ấy. Đối với Si Nhan mà nói, Ôn Hành Viễn chính là người đó.
Cô không biết cứ kiên trì đến cùng thì kết quả sẽ thế nào, cũng không biết liệu con người có thắng được ông trời không, cô chỉ biết rằng cô yêu anh, mà anh lại càng yêu cô hơn, vì anh, cô nguyện ý cố gắng. Nếu như ông trời nhân nhượng, cô có thể thuận lợi mang thai, có thể sinh cho anh một đứa con khỏe mạnh. Về bệnh tật của mình, dường như nó trở nên nhỏ bé nhiều so với đứa con máu ruột, bệnh tật gì cũng không quan trọng. Nhưng vừa nghĩ đến chuyện tình yêu của cô không cách nào đi tiếp, cô lại rơi vào khoảng lặng thương tâm.
Một mình đắm chìm trong dòng suy tư buồn bã bế tắc, một đoạn hồi ức lại ùa về, sự ngang ngược của anh, sự dịu dàng của anh, cả những lời yêu ngọt ngào của anh. Đột nhiên, tim cô như đang nhỏ ra từng giọt chua chát, trong lòng trống rỗng mông lung. Những ngày tháng ngọt ngào bất chợt hiện lên trong đầu, tất cả, dường như không lời nào nói cho hết...
Hành Viễn, nếu anh biết em che giấu bệnh tình, xin anh hãy tha thứ cho em, em chỉ không muốn đến cuối cùng mà giữa chúng ta không có gì lưu lại. Chỉ vì riêng điều này, trái tim cô lặng đi, khóe mắt ảm đạm lưu lại nụ cười của anh. Cô lẳng lặng cười, nụ cười này đi cùng giọt lệ mới rịn ra trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hua-voi-ai-vinh-vien-sanh-cung-troi-dat/954763/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.