Edit: V.O
Không khí trong văn phòng dường như đông lại một độ.
Cố Hướng Tinh thấy Vệ Đình Quân trước mặt đột nhiên nổi giận, gần như không thở nổi, cô có linh cảm đáng sợ, linh cảm này đến từ hiểu lầm giữa hai người họ, cũng là căn nguyên Vệ Đình Quân hận.
Hơn nữa...có liên quan đến nguyên nhân đột nhiên mười năm trước Vệ Đình Quân mất tích.
Rốt cuộc là chuyện gì?
Mười năm trước, đã từng xảy ra chuyện gì mà cô không biết?
Đang suy nghĩ, bỗng dưng sức nặng ép lên người nhẹ lại, Cô Hướng Tinh còn chưa phản ứng kịp, Vệ Đình Quân lại đứng dậy quay lại bên cửa sổ, cho dù đưa lưng về phía cô, Cố Hướng Tinh vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo tức giận quanh thân anh.
"Cút đi." Giọng nói của Vệ Đình Quân âm trầm lạnh lẽo, lạnh lùng bất cận nhân tình: "Đừng để tôi nhìn thấy cô."
Chỉ trong một chớp mắt, Cố Hướng Tinh cảm thấy lồng ngực có chút co rút đau đớn, sau một lúc lâu do dự, vẫn đi đến cửa chính văn phòng, tay nắm cửa văn phòng, Cố Hướng Tinh hơi hơi cắn răng.
Xoay người, chỉ nói: "Cho dù anh tin hay không...tôi chưa từng làm hại gì anh."
Đôi mắt Vệ Đình Quân lạnh lùng, lại nghe Cố Hướng Tinh nói tiếp: "Nếu anh ghét tôi, có thể nhằm vào tôi, nhưng xin anh...đừng liên lụy đến những người khác nữa."
Nghe được một tiếng này của Cố Hướng Tinh, Vệ Đình Quân lại nở nụ cười, nhếch khóe môi mỏng, cười lạnh lùng, ánh mắt vẫn lạnh lẽo như trước.
"Được."
Đôi mắt Cố Hướng Tinh hơi sáng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hua-voi-em-muoi-nam-tinh-tham/1981069/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.