Edit: V.O
Cố Hướng Tinh nhìn sự chất vấn rõ ràng trong ánh mắt người đàn ông, lại có chút tức giận.
Nếu như không phải vì anh ta, sao mọi chuyện lại phát triển đến tình trạng bây giờ!
Mắt thấy hai người không coi ai ra gì trao đổi ánh mắt, cho dù Bạch Hạo không tin, cũng không khỏi không tin, mặt anh ta có vẻ tức giận, cũng có tổn thương,
"Cố Hướng Tinh, em giỏi. . .em thật giỏi."
Nói xong, dứt khoát xoay người, vòng qua hai người rời đi.
Từ nay về sau, cô sẽ không là người đại diện của Bạch Hạo nữa, càng không còn là. . .người anh ta thích!
Thân thể Cố Hướng Tinh có chút cứng lại vì lời cuối cùng của Bạch Hạo, ngực bị đè nén, cũng không chỗ phát tiết, đứng ở trong lòng Vệ Đình Quân, mặc cho tay anh vòng eo của mình, quên cả giãy giụa.
Cho đến khi, giọng tức giận bén nhọn của Cố Nhược Tuyết truyền đến.
"Cố Hướng Tinh! Chị thật là không biết xấu hổ!"
Một tiếng này, chợt khiến cho Cố Hướng Tinh hoàn hồn, dĩ nhiên cô đã quên sự tồn tại của Cố Nhược Tuyết.
Nghiêng đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Cố Nhược Tuyết lộ vẻ tức giận và chỉ trích: "Chị và anh ta đã sớm ở cùng một chỗ! Nói gì mà Vệ Đình Quân muốn trả thù đều là giả, hoàn toàn là các người hợp lại cố ý trả thù tôi! Cố Hướng Tinh! Tôi sẽ không tha thứ cho chị!"
Cố Nhược Tuyết hận hận nói xong, cực kỳ tức giận bước đi ra ngoài, Vệ Đình Quân nhìn bóng lưng của cô ta, đáy mắt hơi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hua-voi-em-muoi-nam-tinh-tham/1981104/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.