Những ngày sau đó, đều là Hải Nhĩ làm bạn cùng Chu Tráng Tráng vượt qua.
Trước đó, hắn đã chuẩn bị kỹ tâm lý, muốn dùng tất cả những lời an ủi tốt nhất với Chu Tráng Tráng nhưng đều hoàn toàn vô dụng.
Nàng cũng không lập tức quay lại trường học, mà tiếp tục ở lại căn hộ Thường Hoằng mua làm “Tân phòng” của hai người, cả ngày ngồi yên lặng.
Hải Nhĩ biết nàng đang đợi Thường Hoằng, bởi vì mỗi khi cửa phát ra một ít động tĩnh nho nhỏ, đôi mắt Chu Tráng Tráng đang ảm đạm sẽ bỗng nhiên lóe ra ánh sáng, giống như là thú cưng đợi chủ nhân về nhà, cái lổ tai như muốn dựng thẳng lên.
Nhưng mỗi một lần, mỗi một lần, đều là thất vọng, trong mắt mới vừa dấy lên chút ánh sáng, cũng liền nhanh chóng ảm đạm lại ngay như vậy.
Chu Tráng Tráng đang rơi vào tình trạng thất tình thống khổ nhất, cả ngày hoài niệm quá khứ, trong lúc này, nàng không dậy khỏi giường, không nói lời nào, không rửa mặt, cả ngày làm tổ ở trong chăn, như là con chó nhỏ hấp hối, cho dù Hải Nhĩ mua về toàn những món ăn nàng yêu thích nhất, nàng cũng chỉ âm thầm nuốt xuống, hoàn toàn không thấy vẻ vui sướng như ngày xưa.
Hải Nhĩ chỉ có thể cấp tốc gọi Mĩ Địch đến — Mĩ Địch mặc dù có một trái tim khô cằn, nhưng dù sao cũng vẫn là một người có dì cả ghé thăm hàng tháng (í bảo dù sao chị MĐ vẫn là phụ nữ),hẳn là có thể khuyên bảo Chu Tráng Tráng.
Mĩ Địch coi như là mạnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huan-luyen-vien-xin-chao-huan-luyen-vien-tam-biet/1750919/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.