Bởi vì sự thật là quá mức bất ngờ, lập tức khiến khuôn mặt Chu Tráng Tráng vặn vẹo, biểu tình vô cùng dữ tợn: “Anh anh anh anh anh . . . . . .”
“Anh” mất nữa ngày cũng không moi ra sau từ “Anh” được một câu cho rõ ràng.
“Tên đó rốt cuộc là ai? Em lúc quen tôi lại lén lút sau lưng tôi với Hải Nhĩ, hiện tại cùng Hải Nhĩ kết giao lại sau lưng Hải Nhĩ vụng trộm cùng hắn ta, Chu Tráng Tráng, tôi thật đúng là xem thường em!”
Ờ trong mắt Chu Tráng Tráng giờ phút này Thường Hoằng vô cùng xa lạ, nàng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày Thường Hoằng sẽ có thái độ này đối với chính mình.
Nhưng hết thảy đều chỉ tại nàng gieo gió gặt bão, cho nên Chu Tráng Tráng cũng không oán hận, chính là. . . . . . mắt lại bắt đầu thấy chua xót.
“Sao lại không nói lời nào? Ngầm thừa nhận sao? Chu Tráng Tráng cứ thích giả vờ đáng thương thế mãi sao?” Thường Hoằng tiếp tục công kích.
“Cho dù em giải thích với anh, anh hiện tại sẽ tin em sao?” Chu Tráng Tráng hỏi lại, ánh mắt trong veo.
Thường Hoằng im lặng, sau đó cất giọng khàn khàn: “Em còn muốn tôi tin tưởng em như thế nào đây?”
Câu nói này xiết chặt trái tim Chu Tráng Tráng, nếu Thường Hoằng mắng nàng, đánh nàng, vũ nhục nàng, có thể nàng còn cảm thấy dễ chịu hơn chút, nhưng Thường Hoằng cất giọng khàn khàn nói ra những tổn thương trong lòng mình, cái này còn làm nàng khó chịu hơn đâm một con dao vào trái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huan-luyen-vien-xin-chao-huan-luyen-vien-tam-biet/1750944/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.