Khoảng 2 giờ chiều. Ầm ầm, tiếng sấm xé toạc bầu trời phía trên Nam Thành.
Mây đen vần vũ, mưa như trút nước, cả thành phố chìm trong màu xám xịt.
Hành lang bên ngoài phòng ICU, Bệnh viện Nhân dân Thành phố.
Tiền Hải Sinh ngồi trên ghế dài, tay cầm xấp giấy kết quả xét nghiệm dày cộp, cúi gằm mặt khiến người khác không thể nhìn thấy biểu cảm của ông. Bên cạnh, Trương Tuyết Lan khoanh chặt hai tay, đi lại liên tục dọc hành lang, vầng trán nhăn sâu, gương mặt tiều tụy đầy lo âu.
Khoảng ba phút sau, cửa phòng ICU mở ra, một y tá trẻ bưng khay thuốc bước ra.
Thấy vậy, Trương Tuyết Lan vội bước tới, giọng run run: “Chào cô, tình hình bà Dư Tú Thanh thế nào rồi ạ?”
Y tá liếc nhìn bà: “Giường số mấy?”
“Số ba.” Tiền Hải Sinh cũng đứng dậy, cố giữ bình tĩnh, “Giường số ba, cụ bà 78 tuổi. Chúng tôi là người nhà.”
“Chưa tỉnh đâu ạ.” Y tá bận rộn nên không nói thêm, chỉ để lại một câu rồi nhanh chóng rời đi.
Tiền Hải Sinh nhắm mắt bóp thái dương, mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế, hai tay túm chặt mái tóc.
Trương Tuyết Lan thấy chồng như vậy, lòng cũng quặn đau, bước tới xoa nhẹ vai ông.
“Anh đừng quá lo lắng.” Bà khàn giọng nói, “Sức khỏe mẹ vốn rất tốt, nhất định sẽ vượt qua.”
Hai ngày liền không chợp mắt, mắt Tiền Hải Sinh đỏ ngầu những tia máu.
Nghe vợ nói vậy, tinh thần ông dường như khá hơn chút, lưng hơi thẳng lại, gật đầu.
Một lát sau, Tiền Hải Sinh chợt nhớ điều gì, quay sang hỏi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huhu-deu-do-em-tu-nguyen-an-do/2733513/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.