Pakun bước lên khinh khí cầu, quay đầu nhìn Kurapika trước mắt.
"Xác nhận đi."
Shina nhìn Kuroro bị đánh bầm tím khắp mặt, đáy mắt một mảnh lạnh lùng.
"Ngươi là Pakunoda, thành viên của Ảo Ảnh Lữ Đoàn?"
Pakun liếc nhìn con quạ đen trên người, mở miệng: "Dĩ nhiên."
"Là thật." Người bên cạnh hắn gật đầu.
"Được rồi. Ta sẽ thả đội trưởng của các ngươi đi nếu như các ngươi thực hiện hai điều kiện. Bắt đầu với tên này trước."
"Một, không thể sử dụng niệm."
"Thứ hai: Cắt đứt liên lạc với mọi thành viên của Lữ Đoàn ngay bây giờ. Ta sẽ găm vào trái tim hắn bằng sợi xích quy ước. Quyết định chưa, Pakunoda?"
Ngay tại lúc Pakun định nói 'được', con quạ trên vai bỗng nhiên "thu thu" hai tiếng.
Pakun giật mình, vươn tay vuốt ve bộ lông của nó, nhìn như không hề để ý mở miệng:
"Sao vậy?"
[Đồ ngốc, đừng có đáp ứng. Nếu như không có niệm, hắn sẽ bị giết. Hơn nữa, mất đi Kuroro lữ đoàn sẽ như rắn mất đầu. Đừng xúc động. Ta sẽ cứu hắn.]
"Thật sự có thể sao? Chuyện này..."
"Kurapika!" Saritsu thúc giục: "Nhịp tim của nàng ta dồn dập hơn! Đó là hi vọng!"
Đồng tử của Kuroro không khỏi co rụt lại. Hắn nhìn chằm chằm vào con quạ trên vai Pakun, trong đầu tràn đầy suy nghĩ.
Con quạ kia là gì? Tại sao lại đi theo Pakun? Hơn nữa ban nãy khi hỏi con quạ kia, Pakun sử dụng niệm.
Dùng niệm để đọc kí ức của quạ? Điều này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hunter-chi-di-sac-song-dong/2083745/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.