– Thiếu gia đã về!
Được đón chào bằng một câu nói lặp đi lặp lại đến mòn lỗ tai từ các tỳ nữ nhà mình, Văn Hiểu Phong mỉm cười gật đầu đáp:
– Mọi người vất vả rồi!
Đoạn, anh lướt nhanh qua bỏ mặc phía sau bao nhiêu trái tim non thổn thức, bao nhiêu gò má đỏ hây hây. Trong lòng các tỳ nữ, anh chính là thiếu gia hoàn mỹ nhất thiên hạ của họ. Tại sao ư?
Văn Hiểu Phong mười ba tuổi đỗ trạng nguyên, con trai độc nhất của Văn thừa tướng, cầm kỳ thi họa danh chấn giới sĩ phu, mỹ mạo đứng trong kinh thành thập đại mỹ nam, đối nhân xử thế ôn nhu hòa nhã, đường hoạn lộ lên như diều gặp gió, hai mươi lăm tuổi đã ngồi ghế Hình bộ thị lang hàm tam phẩm, xem công việc quan trọng hơn nữ nhân, đến nay chưa có người nâng khăn sửa túi, hiển nhiên trở thành đối tượng trong lòng của biết bao tiểu thư khuê các.
Một người có tiểu sử đáng ngưỡng mộ, thân thế rực rỡ, tài sắc vẹn toàn như thế những tưởng sẽ không biết đến phiền não, vậy nhưng…
Văn Hiểu Phong vừa thở dài thườn thượt vừa nặng nề đẩy mạnh cửa phòng. Một luồng âm khí tràn ra lập tức khiến anh rùng mình. Anh nhìn trước ngó sau, không một bóng ma lởn vởn, sợ là oan khí từ mấy vụ huyết án còn đeo bám theo mình, anh nhanh chân bước vào phòng và đóng sầm cửa lại.
– Văn… Hiểu… Phong… sao ngươi về trễ thế hả?
– A…..
Bị giọng nói như tiếng rên của u hồn từ địa ngục dọa hồn vía bay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huong-da-thao/29248/chuong-10-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.