Đêm tối tĩnh mịch, ánh trăng treo cao, sao trời lấp lánh, gió đêm lành lạnh. Hai người đứng trên đài cao cùng dõi mắt nhìn những nóc nhà thấp thoáng ẩn hiện chập chờn theo ánh đèn lồng. Người nam thở dài quay sang trộm nhìn người nữ. Tóc nàng dài tung bay trong gió mang theo mùi cỏ dại dịu nhẹ, mắt nàng lấp lánh như sao, gương mặt nàng chưa từng tô son trát phấn nhưng vẫn đẹp rúng động lòng hắn. Nàng vận giáp bạc uy phong, lưng đeo song kiếm đứng hiên ngang vững chãi như thân tùng. Thật lạ, nàng so với bất cứ nam tướng nào của hắn đều đáng tin gấp vạn lần. Mỗi khi đứng cạnh nàng, hắn có thể phó mặc mạng sống cho nàng, tin tưởng nàng tuyệt đối, không hề e ngại cái chết.
– Bệ hạ! – Giọng nàng thanh thanh cất lên khiến tim hắn nhảy nhót- Muộn rồi! Ngài hãy về đi thôi!
Hắn sững sờ. Nàng… nàng chỉ muốn nói nhiêu đó thôi sao? Chẳng lẽ, nàng không quan tâm đến chuyện ngày mai hắn thành hôn sao? Hắn mím môi, cố gắng lấy giọng uy quyền của bậc quân vương đáp lời nàng:
– Ngươi theo ta cũng đã mười năm. Ngươi nghĩ rằng ngươi hiểu ta được bao nhiêu?
– Thứ lỗi cho thần ngu dốt, không hiểu rõ thánh ý…
– Không hiểu?- Hắn hỏi lại rồi quay sang nhìn nàng cười mỉa mai- Hay là ngươi cố tình không hiểu? Ta là chủ của ngươi. Ta làm gì còn cần ngươi quản sao? Ta thích đứng ở nơi này không được sao?
– Bệ hạ…
Nàng tròn mắt nhìn hắn, muốn nói lại thôi. Mười năm trôi qua như giấc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huong-da-thao/29288/quyen-1-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.