Ngày nghỉ tốt đẹp thì luôn ngắn ngủi, điều đó không chỉ đúng với bọn trẻ con mà với còn đúng với cả người trong đoàn phim Hắc Vụ Phong Sơn.
"Đây là đạo cụ gì, nhựa à? Cậu muốn cho nó trôi lềnh phềnh trong nước hả?"
"Máy quay chuẩn bị tốt chưa, đừng để thiếu cm&n% này nọ, không có thời gian cho các cậu lãng phí!"
"Mỗi diễn viên đều có vị trí và trách nhiệm riêng___"
Đạo diễn Lạc liên mồm phun lời cay độc, phá vỡ không khí yên tĩnh lúc sáng sớm, báo hiệu một ngày không tốt đẹp gì lại bắt đầu.
Lấy phần kịch bản của ngày hôm nay, Lạc Dương nhất thời nhăn nhíu mày, anh ta nghiến răng ken két, ngữ khí tồi tệ: "Lô Khê đã đến chưa?"
Nhắc tới cái tên này là lại đau đầu.
"Đến rồi." Phó đạo diễn Lý vội vàng trả lời: "Từ sáng sớm đã ngồi xem kịch bản, vô cùng nghiêm túc."
Nghiêm túc?
Nghiêm túc thì có tác dụng m*& gì, thằng nhóc này căn bản không ủng hộ nhân vật trong kịch bản.
Anh rít gào trong lòng, không tiện phát hỏa nên nghẹn đỏ cả mặt, nhìn quanh bốn phía thì bất ngờ thấy một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, lập tức ngẩn người.
"Kia là ai?"
Phó đạo diễn Lý nhìn theo ánh mắt anh, ở đó có một người con trai đang ngồi cạnh Lô Khê, chưa kịp giải thích thì Lô Khê đã bình tĩnh giới thiệu: "Đạo diễn Lạc, anh ấy là người nhà của tôi."
Người nhà?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huong-dan-cach-van-nhan-me-lat-keo/1707278/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.