"Súc sinh, đồ súc sinh, mày cho là mày có thể thoát khỏi tao sao, mày có tin tao chỉ cần đến đài truyền hình là có thể làm mày toi đời không!"
"Nếu không phải tao nhất thời mềm lòng thả mày đi thì mày làm gì có được thành tựu hôm nay! Thế mà cũng dám mặc kệ tạo, sớm biết vậy tao đã để mày làm chuột cống cả đời, suốt ngày ăn rác rưởi còn thừa của người khác, từ từ chết rục ở chỗ không ai nhìn thấy!"
"Mày căn bản không xứng được người khác thích, thằng con hoang dơ bẩn, sự tồn tại của mày chính là một thứ dị dạng sai lầm, mau đưa tiền cho tao, ba trăm vạn. Không, một ngàn vạn, mau cho tao, nếu không tao nhất định tiết lộ hết bí mật của mày, để tất cả mọi người đều biết mày ghê tởm đến mức nào, đến lúc đó để xem còn ai thích mày!"
Thân thể mụ bị Ansel túm lấy ngã quỵ xuống đất, nhưng cứ không ngừng giãy dụa giống như điên rồi, hai mắt nhìn chòng chọc Việt Từ, tơ máu nổi lên như muốn phá ra, miệng không ngừng tuôn ô ngôn uế ngữ nhục mạ, uy hiếp, hận không thể vồ lên cắn rách một miếng thịt trên người Việt Từ.
Tình cảnh vừa khủng bố vừa buồn cười, Ansel chứng kiến không khỏi thầm kinh hãi, theo những lời lẽ tục tĩu không ngừng gia tăng của mụ đàn bà thì có thể hơi suy đoán đại khái câu chuyện. Anh lo lắng nhìn vẻ mặt bình thản lạnh lùng của Việt Từ, không biết người kia đã trải qua bao nhiêu đau khổ mới có thể luyện thành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huong-dan-cach-van-nhan-me-lat-keo/1707341/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.