"Xin lỗi, việc bên này còn chưa xong nên tôi không về kịp ngày phát sóng Sở Minh Đế." Phương Trung Quy gọi điện thoại tới, vẫn với giọng mát lạnh như trước, mang theo vài phần áy náy: "Ở nước ngoài tôi cũng có theo dõi tình hình công chiếu, nhà đài gọi điện báo ratings đang tăng lên ổn định, coi như là sự khởi đầu tốt."
Việt Từ đang nằm ngửa trên mặt thảm trải sàn, nghe thế ngển đầu nhìn thoáng qua hình ảnh tivi đang chiếu, khóe môi câu lên: "Ở trong hay ngoài nước cũng không khác nhau, thấy tiếc nuối cũng không sao cả, chờ tỉ lệ xem tăng lên phá vỡ kỷ lục lượt xem của đài truyền hình, bán bản quyền giá cao ra nước ngoài rồi chúc mừng cũng được. Đây chỉ là một bước mở đầu, tôi tin tương lai của nó không có giới hạn."
Nói xong, lấy tay đẩy con mãnh thú to xác trên người mình ra, sau đó từ từ ấn "tiểu Việt Từ" đang nhếch lên xuống.
Phó Bồi Uyên nặng nề nhìn anh nghe điện thoại, ngoài ý muốn không tức giận, hoặc có lẽ là do động tác kia của anh quá mức khổ ải khiến đối phương cười nhạo một tiếng, mặt mày trào phúng trắng trợn, tựa như muốn nói: tự làm tự chịu.
Việt Từ hơi nhướn mày với hắn, đứng dậy cài nút, chuyển hết áo khoác, giầy tất mà hai người vứt xuống đất sang một bên, ngồi lên ghế sa lông, khoát cái chân trắng nõn lên bàn trà, tiếp tục nói: "Trung tuần tháng này có một show cần tham gia để tuyên truyền Sở Minh Đế, nếu anh không kịp trở về, tôi có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huong-dan-cach-van-nhan-me-lat-keo/1707398/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.