Trời nắng, tại sân golf.
Giản Đơn chống người lên gậy golf, lười biếng như rắn không xương, gã nhìn tên bạn thân đang huơ huơ cây gậy bên cạnh, chậm rãi hỏi: "Nhị thiếu, hôm nay anh Việt của tôi có đến hay không?"
Nắng độc thế này, người mà không đến gã sẽ về nhà nằm.
Phó Cảnh Việt dừng động tác, hơi giật khóe miệng: "Giản Đơn, tôi nhớ rõ tuổi cậu lớn hơn cậu ấy nhiều."
"Cậu gọi thím nhỏ được mà không cho tôi gọi anh Việt à?" Giản Đơn cười tủm tỉm đáp, giọng ngọt lợ như vừa ăn bánh ngọt: "Cậu ấy thích gọi tôi là anh bạn nhỏ, tôi muốn kêu cậu ấy là anh Việt, đây là tình thú giữa hai chúng tôi, hiểu không?"
Phó Cảnh Việt ghê tởm nổi da gà, cố nén lại cảnh cáo: "Giản Đơn, thu lại lòng hiếu kỳ không biết sống chết đó của cậu, đùa vui thì còn được, nếu cậu dám để ý cậu ấy, đừng nói là cậu, ngay cả Giản gia nhà cậu, có kết cục gì bản thân cậu tự biết. Tò mò không chỉ gϊếŧ mèo mà còn gϊếŧ người hơn, cậu tự suy nghĩ đi."
Giản Đơn trả lời không chút để ý: "Tôi biết. Cậu sợ cái gì, còn sợ tôi không biết sống chết cướp người của Tam gia à, kể cả tôi có muốn cướp, cậu ấy cũng chưa chắc đã coi trọng tôi, vị thím nhỏ đó của cậu là người nào cậu còn không rõ sao, trên bàn ăn của cậu ấy đã có bữa tiệc lớn, cho nên từ đầu tới cuối ánh mắt chưa từng nghiêm túc dừng trên người chúng ta. Chúng ta, tôi và cậu, hiểu không?"
Tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huong-dan-cach-van-nhan-me-lat-keo/1707406/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.