Trong đầu Việt Từ xoay chuyển đủ loại tâm tư, ngoài mặt lại không biểu lộ gì, đối diện với hành vi ngả ngớn của Holos vẫn giữ vững thái độ tao nhã lễ phép như trước, anh hơi hơi gật đầu, bình tĩnh chào hỏi: "Đạo diễn Holos, thật trùng hợp, anh cũng tới xem nhạc kịch à?"
Nói xong, đảo mắt qua vị trí người đàn ông ngồi, nghĩ thầm chuyện này cũng quá khéo, đến chỗ ngồi cũng ngay cạnh bọn họ.
Holos biết anh nghĩ gì nhưng không biện giải, khẽ cười nói: "Vở nhạc kịch này có thể gọi là xếp đầu ở nhà hát Lumbu, diễn viên sắp lên sân khấu tuy không nổi bật bằng bản gốc nhưng cũng có danh tiếng nhất định trong giới. Hơn nữa, diễn viên chính xuất thân từ ca sĩ, ra mắt đã gần mười năm, năng lực kiểm soát tiếng hát rất mạnh, giọng thăng trầm thuần khiết cực kỳ hợp với nhân vật kia, nếu cậu có hứng thú với nhạc kịch, nhất định phải nghiêm túc cảm nhận bữa tiệc thị giác thịnh soạn sắp tới này."
Anh ta nói rõ ràng có lý, hiểu rõ vở nhạc kịch này như lòng bàn tay, nghe lời giảng đó dù có suy nghĩ không tốt thì cũng phải nhìn anh ta bằng cặp mắt khác xưa, Việt Từ tán dương: "Xem ra đạo diễn Holos nghiên cứu rất kỹ về nhạc kịch."
Ai biết Holos lại nháy mắt mấy cái với anh, thốt một câu: "Bởi tôi là đạo diễn vở nhạc kịch này mà."
Lời vừa dứt, Việt Từ và Tư Minh Tu không khỏi lâm vào kinh ngạc.
Holos cứ như đã đoán trước bọn họ sẽ phản ứng thế, giờ nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huong-dan-cach-van-nhan-me-lat-keo/397374/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.