🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trans: Thuỷ Tích

 

Mấy ngày gần đây, Trình Miên rất quan tâm tới thời tiết ở thành phố An. Ngoài tra cứu trên điện thoại, sau bữa tối cậu cũng không vội về phòng mà sẽ ngồi cùng bà nội Trình xem hết bản tin thời sự và dự báo thời tiết sau đó.

 

Khiến bà nội Trình tưởng cháu trai mình đã làm chuyện gì sai trái, giờ đang làm nũng để xin tha thứ.

 

Trình Miên hết cách đành nói: "Chỉ muốn ở bên bà thôi, không được sao ạ?"

 

Bà nội Trình hừ lạnh: "Trên đời không có bữa trưa nào là miễn phí cả, chắc chắn cháu đang mưu tính gì đó, mau nói ra đi."

 

"..."

 

Phải nói là gừng càng già càng cay nhưng Trình Miên lại không dám nói "mưu tính" trong lòng mình ra.

 

Cậu sống chết không chịu thừa nhận. Bà nội Trình chỉ nghi ngờ một lúc rồi cũng mặc kệ cháu trai.

 

Thứ ba đang đến gần. Những lúc rảnh rỗi Trình Miên còn tìm hiểu thêm các địa điểm tham quan, ghi chú lại đầy kín mấy trang giấy.

 

Cậu biết Phi Túng đến thành phố An không phải để nghỉ dưỡng, chắc chắn có nhiều chuyện cần xử lý lắm. Nhưng biết đâu lại có thời gian rảnh thì sao? Nếu có rảnh thì dẫn anh đi chơi thư giãn cũng không tệ.

 

Dù chỉ là bạn bè bình thường cũng nên làm tròn nghĩa vụ của chủ nhà.

 

Thành phố An không lớn nhưng đời sống rất dễ chịu, đồ ăn ngon phong phú, kênh ẩm thực địa phương trên mạng cũng có lượt xem khá cao.

 

Trình Miên không biết khẩu vị của Phi Túng nên lúc rảnh sẽ hỏi ý kiến anh.

 

Vân Trình Phong Miên: Anh ăn cay được không?

 

Phi Túng: Bình thường.

 

Trình Miên lập tức gạch món lẩu dưới lầu khỏi danh sách.

 

Vân Trình Phong Miên: Còn thịt nướng thì sao?

 

Phi Túng: Em thích không?

 

Vân Trình Phong Miên: Tôi lười lắm, không thích nướng.

 

Phi Túng: Vậy không ăn.

 

Lại gạch đi.

 

Chọn tới chọn lui, chỉ còn một quán đồ ăn Trung Quốc và bò bít tết.

 

Vân Trình Phong Miên: Món Trung thì sao? Tôi biết một chỗ ngon lắm, bình thường đều phải xếp hàng.

 

Cậu từng ăn một lần. Khi anh họ Hoài Nhân thi đậu đại học, chú cậu vui mừng tổ chức mấy bàn tiệc mừng ở nơi đó.

 

Quán ăn này được trang trí khá đẹp, giá không rẻ nhưng vẫn trong khả năng chi trả.

 

Phi Túng: Phải đợi lâu không?

 

Vân Trình Phong Miên: Cũng không lâu, nếu anh không muốn đợi thì mình đi ăn bít tết.

 

Phi Túng: Nghe em.

 

Chỉ hai chữ đơn giản nhưng khiến Trình Miên như nở hoa trong lòng.

 

Cuối cùng, cậu chọn quán ăn Trung Quốc đó.

 

Vì lượng khách khá đông nên không thể đặt bàn qua mạng được, Trình Miên đành xin số điện thoại đặt chỗ từ chú mình.

 

Lâm Hạ Quốc rất ngạc nhiên: "Sao cháu nghĩ tới nơi đó ăn cơm vậy?"

 

Ông ấy hiểu rõ cháu mình tiết kiệm thế nào, ngoài bữa sáng, quanh năm suốt thàng đều không nỡ ăn ngoài được hai bữa, nói gì là quá ăn Trung Quốc đắt đỏ thế kia.

 

Trình Miên biết không giấu được, bèn nói: "Cháu có người bạn đến chơi, nên muốn mời người ta ăn cơm."

 

"Bạn học à?"

 

"Không phải." Giọng Trình Miên nhỏ đi: "Bạn trên mạng."

 

Lâm Hạ Quốc: "..."

 

Ông định khuyên vài câu nhưng nghĩ đến công việc của cháu mình, thế là lại nuốt xuống: "Để chú nhắn số qua cho cháu."

 

"Vâng, cảm ơn chú."

 

Lâm Hạ Quốc nghe tiếng "chú" này, vẫn không yên tâm được: "Cháu đã là người lớn rồi, nhiều chuyện phải suy tính cho kỹ. Mạng internet rất phức tạp, mà cháu quá đơn thuần, cảnh giác chút cũng không xấu."

 

Trình Miên thấy ông lại bắt đầu lải nhải, kịp thời ngắt ngang: "Chú với thím tới thành phố Kính chơi có vui không? Anh Hoài Nhân công việc suôn sẻ hết ạ?"

 

Quả nhiên, Lâm Hạ Quốc lập lức bị dời sự chú ý đi: "Thành phố Kính đúng là thành phố lớn, anh họ cháu dẫn chú thím đi mấy công viên giải trí chơi, nhìn mà hoa cả mắt luôn. Công việc của nó thì ổn, được sếp trọng dụng lắm, có dự án mới gì cũng gọi nó theo, còn định đề xuất đi nước ngoài nữa."

 

"Vậy là tốt rồi." Trình Miên lại hỏi: "Còn Hoài Hi đã có điểm thi chưa?"

 

"Tra rồi. Cũng trong dự đoán, không bằng anh nó nhưng vẫn đủ."

 

Tiếp đó nghe thấy tiếng Hoài Hi hét lớn ở đầu dây bên kia: "520 thì sao mà không tốt? Con số may mắn như thế, con đăng ký được nhiều trường lắm đấy."

 

Kết quả bị thím dạy cho một trận, vì thím không thích con gái nói to tiếng.

 

Trình Miên cười khẽ, biết họ đi chơi vui vẻ làm cậu cũng vui theo.

 

Trình Miên rất ít khi gọi điện cho mình nên Lâm Hạ Quốc tranh thủ trò chuyện lâu hơn, vẫn là mấy chuyện cũ: Phải nghĩ đến tương lai, cày thuê game không thể làm lâu dài.

 

Cậu không nói mình định học cao học, vì lúc anh họ thi nghiên cứu sinh, dù chú thím không nói ra nhưng lo lắng rõ mồn một.

 

Chú thím yêu thương cậu, lại lớn tuổi rồi nên không muốn làm họ phải lo nghĩ nhiều.

 

Cậu yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng đáp vài câu.

 

Tuy là nói không nhiều nhưng Lâm Hạ Quốc biết cậu vẫn đang nghe, không kìm được mà thở dài.

 

Một đứa bé quá ngoan, càng khiến người ta xót xa thêm.

 

"Công ty anh họ cháu làm rất lớn. Cháu thử tìm hiểu tập đoàn Bùi thị đi, nếu có vị trí phù hợp thì nộp hồ sơ, đưa bà nội lên thành phố đổi gió. Hoặc là để anh họ cháu để ý giúp cũng được."

 

Đương nhiên Trình Miên không muốn nhờ anh họ nhưng vẫn ậm ừ cho có lệ.

 

Hai chú cháu nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ mới cúp máy.

 

Trên điện thoại có vài tin nhắn mới, đều của Phi Túng gửi tới, hỏi cậu có làm nhiệm vụ hằng ngày không.

 

Mỗi ngày cùng nhau làm nhiệm vụ đã trở thành thói quen của hai người. Sau đó Trình Miên tiếp tục cày nhiệm vụ cho khách, còn Phi Túng thì vào đấu trường cùng Bắc Thanh Hàn và Hề Tưởng Sự Thành.

 

Vòng sơ tuyển đã kết thúc, trận đấu chính thức sẽ diễn ra sau nửa tháng nữa.

 

Vân Trình Phong Miên: Xin lỗi, vừa nãy tôi bận nghe điện thoại.

 

Vân Trình Phong Miên: Anh đang ở trong đấu trường hả?

 

Phi Túng: Không có, đợi em.

 

Đợi em, là câu được dùng nhiều nhất giữa hai người gần đây.

 

Rõ ràng không phải lời đường mật nhưng lại khiến người ta không khỏi mỉm cười.

 

Vân Trình Phong Miên: Thứ ba mấy giờ anh tới?

 

Phi Túng: Chiều mới xuất phát. Sáng với giữa trưa có họp, tôi sẽ cố xong sớm.

 

Trình Miên vui hẳn.

 

Vân Trình Phong Miên: Vậy phải cầu mong sếp của anh đừng lảm nhảm nhiều quá.

 

Phi Túng: ... Sếp bọn tôi không có lảm nhảm.

 

Vân Trình Phong Miên: Vậy có hay mắng người không?

 

Phi Túng: Không mắng.

 

Khi Bùi Túng Chi gõ ra hai chữ này, mặt không đổi sắc, tim cũng không đập nhanh.

 

Nếu nhân viên công ty thấy được, chắc sẽ lén trợn trắng mắt.

 

Anh thật sự không mắng chửi người nhưng khí thế còn đáng sợ hơn là mắng nữa.

 

Nhưng đương nhiên không thể nói chuyện này cho bên kia biết được, sẽ khơi lại chút ký ức không hay.

 

Nợ cũ, không xoá đi được.

 

Vân Trình Phong Miên: Tuần tới thành phố An mưa suốt, anh nhớ mặc ấm nhé.

 

Phi Túng: Ừ.

 

...

 

Đến thứ ba, trời không nể mặt chút nào, vừa ngủ dậy đã mưa như trút nước, hạt mưa to rơi rào rào xuống đất, ngoài đường gần như không có người đi lại.

 

Dự báo thời tiết cho biết mưa sẽ kéo dài cả ngày, không phải thời tiết thích hợp để ra đường.

 

Trình Miên kéo rèm cửa, nét mặt ưu sầu y như thời tiết bên ngoài vậy.

 

Không biết trong thời tiết thế này, Phi Túng có tới được hay không nữa.

 

Cậu gửi tin nhắn cho đối phương.

 

Vân Trình Phong Miên: Ở đây đang mưa to quá, sợ là ngập mất thôi [Buồn bã]

 

Vân Trình Phong Miên: Làm sao bây giờ?

 

Phi Túng: Mưa không lâu đâu.

 

Vân Trình Phong Miên: Vậy anh còn đến chứ?

 

Phi Túng: Đến.

 

Trình Miên như được uống viên thuốc an thần.

 

Tuy là nói vậy nhưng đến giữa trưa thì mưa vẫn chưa ngớt, nhìn từ cửa sổ xuống, mặt đường đã hóa thành dòng suối nhỏ.

 

Trình Miên rất lo lắng.

 

Cậu lên mạng tìm mấy mẹo tâm linh để trời ngừng mưa, còn vào miếu trong trò chơi xin xăm cầu phép, thấy chưa đủ còn nhờ người chơi phái Võ Đang tính quẻ giúp.

 

Cách gì có thể dùng đều thử hết rồi.

 

Cuối cùng, đến chiều mưa cũng nhỏ lại, biến thành mưa phùn lất phất.

 

Phi Túng: Lên đường đây.

 

Trình Miên lập tức hăng hái hẳn lên.

 

Vân Trình Phong Miên: Anh lái xe hay ngồi xe khách?

 

Phi Túng: Lái xe.

 

Vân Trình Phong Miên: Vậy anh chú ý an toàn đó.

 

Phi Túng: Ừ.

 

Đoạn đường ngày thường mất ba tiếng đi xe, hôm nay mưa nên chắc phải mất bốn tiếng. Trình Miên không vội ra ngoài, tranh thủ hoàn thành nốt nhiệm vụ cho các acc còn lại.

 

Thật ra rất muốn xin nghỉ nhưng lại tiếc tiền làm thuê một ngày, nên tận dụng mọi khoảng thời gian rảnh làm nhiệm vụ.

 

May mà giờ không nắm nhiều acc trong tay nữa, mấy acc còn chưa làm xong thì chủ acc cũng dễ tính nên đã nhờ Đại Nguyên Bảo giúp dùm.

 

Đối phương không hỏi cậu đi đâu, nhận lời rất sảng khoái.

 

Trình Miên nhìn đồng hồ, cầm lấy điện thoại.

 

Không biết Phi Túng đến đâu rồi.

 

Như có thần giao cách cảm, đối phương gửi tin nhắn tới.

 

Phi Túng: Xuống cao tốc rồi.

 

Sợ cậu không biết đường, còn gửi cả định vị tới.

 

Trình Miên nhìn khoảng cách, còn hơn hai mươi cây số nữa.

 

Cậu đứng dậy, vào nhà tắm rửa mặt thật kỹ.

 

Kiểm tra thấy quần áo đã ổn thỏa, đeo túi đeo chéo đã chuẩn bị sẵn lên, khập khiễng ra cửa.

 

Lúc này mưa đã nhỏ đi rất nhiều, lất phất rơi trên tán ô cũng không nghe thấy âm thanh.

 

Tới quán ăn, Trình Miên đọc số đặt bàn của mình.

 

Có lẽ do mưa mấy ngày liền cho nên khách hàng cũng không nhiều. Nhân viên kiểm tra thông tin xong, hỏi cậu có muốn ngồi cạnh cửa sổ không.

 

Quán ăn trang trí rất lịch sự thanh nhã, bốn bề là cửa kính sát đất kiểu Trung Quốc, có thể nhìn thấy dòng xe ngoài đường - Thành phố An vào ngày mưa mang một vẻ đẹp riêng.

 

Trình Miên gật đầu: "Làm phiền ạ."

 

"Quý khách có muốn gọi món trước không?"

 

"Đợi bạn tôi đến đã."

 

"Vâng."

 

Nhân viên bưng trà lên cho cậu rồi không làm phiền nữa.

 

Vân Trình Phong Miên: Tôi đến rồi, ngồi bàn gần cửa sổ, mặc áo khoác xanh trắng.

 

Vân Trình Phong Miên: Anh vào cửa là thấy tôi ngay.

 

Phi Túng: Được. Bên tôi đang kẹt xe, chắc sẽ tới trễ hơn.

 

Phi Túng: Đói thì ăn trước chút gì đó nhé.

 

Vân Trình Phong Miên: Đợi anh.

 

Phi Túng: Ừ.

 

Trong lúc chờ đợi, nhân viên lại thêm bình trà thứ hai.

 

Trình Miên cúi đầu nhìn điện thoại vài lần.

 

Vẫn còn kẹt xe sao?

 

Điện thoại bỗng rung lên.

 

Phi Túng: Sắp đến rồi.

 

Trái tim Trình Miên đập thình thịch, không khỏi nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Người đến người đi đều che ô, không phân biệt được ai với ai.

 

Một chiếc xe màu đen dừng lại trước cửa, đường cong thân xe trơn tru, từ chỗ Trình Miên không nhìn rõ được logo nơi đầu xe.

 

Tài xế xuống xe trước, bung một chiếc ô màu đen rồi đi vòng ra cửa dưới, ân cần giơ ô cao lên mở cửa cho hành khách ngồi sau.

 

Kinh tế hiện giờ khó khăn mà dịch vụ gọi xe đã chu đáo tới vậy rồi sao?

 

Trình Miên thầm nghĩ.

 

Giữa màn mưa mờ mịt, một đôi chân dài bọc trong quần tây duỗi ra. Ngay sau đó, một người đàn ông dáng người cao lớn chui ra khỏi xe.

 

Mặc vest may đo vừa người, đeo kính gọng bạc, ánh mắt điềm tĩnh nhìn về phía quán ăn trước mặt.

 

Vừa nhìn đã biết là khách tới đây dùng cơm.

 

Nhân viên vội vàng ra đón, nhiệt tình bung ô cho người này nhưng người đàn ông xua tay từ chối, nhận lấy cái ô màu đen từ tay tài xế, sải bước vào nhà ăn.

 

Trình Miên một tay chống cằm, ánh mắt vô thức dõi theo.

 

Chẳng mấy chốc, người kia bước vào cửa, ánh mắt tìm quanh chỗ gần cửa sổ, cuối cùng dừng lại phía Trình Miên.

 

Ánh mắt chạm nhau, Trình Miên vô thức ngồi thẳng dậy.

 

Người kia tiến lại gần, đôi chân dài thẳng dưới quần tây sải bước đều đặn, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, chẳng mấy chốc đã tới bên cạnh cậu.

 

Thậm chí Trình Miên còn có thể ngửi thấy mùi nước hoa ngải đắng trên người đối phương, hòa lẫn với hơi ẩm nước mưa, lượn lờ quanh chóp mũi.

 

"Miên Miên?"

 

Giọng nói đã nghe vô số lần trong YY, giờ không còn qua thiết bị điện tử nữa, truyền đến tai cậu một cách rõ ràng lại tự nhiên.

 

Trình Miên cảm thấy như trong đầu có một chiếc búa nhỏ gõ nhẹ, rồi lại bị khuấy thành một đống bột nhão.

 

Bùi Túng Chi đứng trước bàn, thấy dáng vẻ ngơ ngác của cậu mà không khỏi bật cười.

 

Rồi sau đó anh hơi cúi người xuống, quơ tay trước mặt câu: "Sao đơ ra rồi?"

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.