Cuộc đàm phán không mấy thân thiện này nhanh chóng kết thúc bằng những nụ cười giả tạo. Hai bên, vừa nãy còn muốn kết nghĩa huynh đệ, giờ đây cười khẩy phẩy tay rời đi. Các nhân viên bên ngoài lập tức ngồi thẳng người, mắt nhìn thẳng, chăm chú hơn cả học sinh cấp ba bị kiểm tra đột xuất trong buổi tự học buổi tối, đợi họ đi rồi mới bắt đầu xì xào bàn tán.
“Mới có nửa tiếng đồng hồ mà quan hệ hợp tác đã trở thành di vật của thời đại cũ rồi sao?” Họ ám chỉ bằng ánh mắt, cuộc trò chuyện ẩn danh trong nhóm nhỏ liên tục hiện lên như muốn tràn màn hình. Không phải là chuyện này chưa từng xảy ra trước đây, nhưng con người còn có sĩ diện, biết giả vờ giả vịt, không giống với mấy thứ AI thiểu năng[1] giống người kia.
Họ tặc lưỡi, vừa lắc đầu vừa ngẫm nghĩ vẻ mặt khó coi của đối tác khi rời đi, “Quá đột ngột.”
Cứ như một người thừa kế tài sản kếch xù đột nhiên nhận được điện thoại từ luật sư, còn chưa kịp vui mừng khôn xiết, bỗng nhiên phát hiện mấy hôm trước mình ngu ngốc điền thêm một người anh em vào sổ hộ khẩu. Tài sản có bị chia ra thì cũng thôi đi, nhưng mấu chốt là người anh em này lại là người lạ mới quen ba ngày.
Ẩn giấu dưới sự hối hận là sát ý dần dâng lên, muốn tìm cách hợp pháp để loại bỏ đối phương.
Ví dụ đưa ra quá hình tượng, các đồng nghiệp biết nội tình của thứ AI thiểu năng kia im lặng vài giây, rồi nói trái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huong-dan-dong-vai-trong-trinh-gia-lap-phan-dien/2958116/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.