Chương 11Tiểu Bàn
“Đi nằm vùng? Con á?”
Giọng Linh Tử khinh khỉnh. Thực tế mà nói tuy Khúc Sầm Sĩ là con của Sầm Tổ Hàng, nhưng cũng chỉ là một linh anh không có oán khí mà Kim Tử tìm được ở một bãi tha ma nào đó mà thôi. Cho linh anh này một thân phận, một gia đình, quan trọng nhất là một cơ thể, nhưng cái cốt hồn kia vẫn chỉ là một linh anh ở bãi tha ma. Linh Tử nhìn hắn lớn lên, từ nhỏ tới lớn thấy rõ hắn cũng chẳng phải là người siêu cấp thông minh gì cả.
“Không phải là đi nằm vùng mà là… thôi, chú, dịch cho con đi, hai chữ này nghĩa là gì?”
Linh Tử cau mày. Hắn có thể đọc chữ chìm, nhưng cũng chỉ là vài chữ mà thôi. Hắn cũng không phải là quá hiểu biết, giờ kêu hắn dịch thì có chút làm khó hắn.
Nhìn vẻ mặt của Linh Tử, Khúc Sầm Sĩ hỏi: “Chú à, chú cũng không biết?”
“Uh, ta thật không biết, nhưng con chờ chút, về nhà ta lấy cho con cuốn sách, con tra thử có thể ra đó.”
Linh Tử đưa cho hắn một cuốn sách viết tay, nét chữ viết bằng bút lông, chữ thảo phồn thể, giấy vàng, dày khoảng 4cm.
Muốn xem cuốn sách này thật sự là một khó khăn lớn. Khúc Sầm Sĩ cầm cuốn sách lật lật vài tờ rồi nói: “Chú cảm thấy con có khả năng đọc hiểu mấy cái chữ này hả?”
“Hồi đó chú cũng đâu hiểu, Meo_mup phải từ từ tra cứu chứ, còn sách ở Sầm Gia nữa, thôi, lấy cuốn này về nghiên cứu từ từ đi.”
Khúc Sầm Sĩ dám
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huong-dan-nhap-mon-ve-quy/2462907/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.