Không gian hẹp hòi, một chiếc đèn cực sáng.
Bên trong phòng bếp oi bức, người phụ nữ đứng dưới ánh đèn, mái tóc xoăn màu vàng để lại bóng dáng dưới mặt đất, vừa nhoáng lên vừa thoảng qua giống như nội tâm bất định của cô.
Vô vàn khuôn mặt không thể thấy ẩn giấu trong bóng đêm, giữa lúc hoảng hốt, cô giống như thấy bên cạnh nhiều ra một người thanh niên trẻ tuổi, người trẻ tuổi hai tay nắm giao nhau để trên bàn, mặc sơ mi trắng thẳng tắp, lộ ra một đoạn cổ tay thon dài: "Tôi vẫn đề xuất ngài cùng chồng của ngài nên nói chuyện với nhau, gia đình hòa thuận là điểm mấy chốt để con trẻ trưởng thành khỏe mạnh."
Không.
Không thể nói.
Người phụ nữ run run tay theo bản năng, ý đồ làm ống tay áo che khuất vết thương do bị bạo lực gia đình.
"Tuy nhiên, nếu ngài cảm thấy nói ra thật khó xử, cũng có thể hẹn ông ấy cùng nhau đến chỗ của tôi để được tư vấn," như là nhìn ra người phụ nữ khó xử, người trẻ tuổi thay đổi chiều hướng, rũ mắt xếp lại ngay ngắn chiếc bình vừa bị cậu chạm vào mà lệch sang một bên, đặt song song với notebook, mỉm cười nói: "Tôi tiếp nhận rất nhiều gia đình không thể dùng ngôn ngữ để biểu thị ý nghĩ, đối mặt vấn đề, chúng ta hẳn nên tích cực đi ra bước đầu tiên mới được, tôi tin rằng giữa hai người chỉ thiếu giao lưu một chút."
Tích cực, đi bước đầu tiên?
Trong mắt người phụ nữ thoáng qua một tia sợ hãi, cô nhớ đến vô số buổi tối,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huong-dan-quy-tac-sam-vai-quai-dam/2707720/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.