Đó là một thứ không thể nhìn rõ hình dạng.
Nó nhảy ra từ một làn khói mờ ảo, vẽ nên một đường cong không quá rõ ràng trong không trung. Những góc cạnh mơ hồ, chiếc hàm méo mó, cùng tấm lưng phát ra ánh sáng u ám kỳ dị.
Bạch Tẫn Thuật còn chưa kịp nhìn rõ thứ mà tay cậu vừa chạm vào, cậu đã theo bản năng nhấc nó lên rồi mạnh mẽ vung về phía trước. Cùng với động tác vung cây gậy gỗ, một giọng nói dồn dập vang vọng trong không gian:
“Đừng nhìn!”
Nhưng đã muộn.
Thứ này xuất hiện quá đột ngột, mà bản năng con người lại luôn có xu hướng nhìn theo vật thể đang di chuyển. Một khi có gì đó bất ngờ xuất hiện trong tầm nhìn, phản ứng đầu tiên của mọi người chính là cố gắng nhìn rõ nó.
Toàn đội vừa trải qua một lượt kiểm định lý trí.
Giang Kim Minh chỉ cảm thấy đầu óc mình vang lên một tiếng “ong——”. Trực diện đối mặt với sinh vật thần thoại, thông tin từ tế bào thị giác của hắn còn chưa kịp truyền đến đại não thì tư duy đã đi trước một bước mà đưa ra quyết định.
Một phần lý trí sụp đổ tức thì.
Miêu tả của Xa Mạc Sở vẫn còn quá bảo thủ. Cảm giác mất đi lý trí không chỉ đơn giản là nhìn thấy hình ảnh khác lạ, ngửi thấy mùi kỳ quái hay xuất hiện ảo giác xúc giác. Giang Kim Minh chỉ cảm thấy có thứ gì đó đột nhiên rời khỏi não mình, ngay sau đó là một cảm giác trống rỗng cùng hoang mang to lớn.
Giống như trong đầu vốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huong-dan-quy-tac-sam-vai-quai-dam/2707760/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.