Đến khi Bạch Tẫn Thuật quay về với một chiếc áo khoác lấy được từ chỗ tà thần, thì mấy người ngồi quanh bàn ăn đã dùng bữa sáng xong cả rồi.
Giang Kim Minh và Lý Nhân trông đặc biệt đau khổ, như thể chỉ muốn nôn hết chỗ bánh mì nướng vừa ăn ra ngoài. Trương Lộc ở bên cạnh thì đã quá quen với cảnh này, rót một ly sữa, mỉm cười đầy thương hại, rồi uống cạn trước mặt hai người họ.
Lý Nhân, Giang Kim Minh: "..."
Nhìn biểu cảm méo mó của họ, cứ như thể Trương Lộc đang uống không phải sữa, mà là não của họ vậy.
“Bọn tôi đã nói hết tình hình hiện tại cho Hứa Tử Trần rồi,” thấy cậu quay lại, Vân Quảng chủ động bước đến nói, “Trước khi vào Tổ Chức, Tử Trần từng làm công việc đặc biệt, cậu yên tâm, cậu ấy sẽ không bị đả kích quá lớn đâu.”
Bạch Tẫn Thuật ngẩng đầu nhìn sang, quả nhiên thấy Hứa Tử Trần đang ngồi rất bình tĩnh bên bàn ăn, sắc mặt hoàn toàn không giống một người vừa mới biết mình sắp phải đối mặt với một cái chết không thể tránh khỏi.
“Được rồi,” Bạch Tẫn Thuật chỉ quan tâm họ đã báo tin hay chưa, còn người kia nghĩ gì thì cậu không thể và cũng không muốn quản.
“Xa Mạc Sở,” thấy mọi người đã tề tựu đầy đủ, Trương Lộc chủ động đứng lên hỏi, “Vừa nãy, cái ‘lỗ hổng’ mà Sầm Kỳ Văn nói là gì vậy?”
“Tôi đang định nói chuyện đó đây.” Xa Mạc Sở liếc nhìn mọi người rồi ngồi xuống, “Mọi người ăn sáng xong hết rồi chứ?”
“Ăn… ăn xong rồi?” Lý
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huong-dan-quy-tac-sam-vai-quai-dam/2707780/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.