"Ngươi, ngươi..." Người dẫn đầu đang muốn hỏi Tạ Bất Phùng là ai, đảo mắt liền nhìn thấy trên vạt áo thiếu niên dùng kim tuyến thêu hoa văn rồng. Sắc mặt người nọ lúc này trở nên trắng bệch.
Làm như đang ứng với suy đoán của gã, ngay sau đó một binh sĩ trọng giáp quỳ một gối xuống đất, hai tay ôm quyền nói: "Khởi bẩm đại điện, khách quý đã được đón lên thuyền.”
Đại điện hạ.
Tuy rằng đã đoán được thân phận của hắn, nhưng giờ khắc này, hơi thở của Văn Thanh Từ vẫn không khỏi cứng lại.
Nghe được ba chữ này, mấy người đến chặn Văn Thanh Từ sửng sốt, cả người thoát lực, cơ thể run rẩy dập đầu liên tiếp, cũng vô cùng hoảng loạn cầu xin hắn tha thứ.
Nhưng từ đầu đến cuối Tạ Bất Phùng không thèm nhìn bọn họ thêm một cái. Thiếu niên xoay người, nhẹ nhàng lấy trâm ngọc từ trong lòng bàn tay Văn Thanh Từ ra.
Hắn nhìn thấy, vừa rồi dùng sức quá mức, lòng bàn tay Văn Thanh Từ bị trâm ngọc kia siết ra một vết đỏ chói mắt.
“Đau không?”
Văn Thanh Từ dừng một chút, nhẹ giọng đáp: "Không có cảm giác gì.”
Nghe được đáp án của y, Tạ Bất Phùng rốt cục chuyển tầm mắt qua đám người đang quỳ xuống cầu xin tha thứ.
“Thanh Từ là ân nhân cứu mạng của bổn cung.”
Tạ Bất Phùng vừa dứt lời, mấy người quỳ trên mặt đất, lập tức hiểu cái gì gọi là "Chết đến nơi đến chốn".
Thiếu niên nở nụ cười, vẻ mặt theo lẽ thường tiếp tục nói: "Nếu y nợ tiền, đương nhiên là do bổn cung trả.”
Tiếp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huong-dan-sinh-ton-cua-thai-y-hac-lien-hoa/1986665/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.