Hai, ngày 27 tháng 3, ngày nghỉ tết đầu tiên.
2.1
Chuyến đi của Ninh Diệc Duy bắt đầu bằng một cuộc chạm trán ngẫu nhiên.
Hai ngày nay Lương Sùng không ở thành phố D, tối qua Ninh Diệc Duy quên mở chuông di động, đồng hồ báo thức không vang lên, suýt thì không lên máy bay kịp, khi cậu vọt tới sân bay qua được ải đăng ký, cuối cùng ngồi vào chỗ ngồi thì phát hiện Khang Dĩ Hinh ngồi ở vị trí kế bên cậu, lối đi đối diện là Khổng Thâm Phong.
Khang Dĩ Hinh vốn đang đọc sách, thấy Ninh Diệc Duy nhìn mình, gấp sách lại, nói với Ninh Diệc Duy: “Duy Duy, thật trùng hợp ghê! Con cũng đi chuyến bay này sao.”
Ninh Diệc Duy ngẩn người, quay đầu nhìn Khổng Thâm Phong một cái, thầm nghĩ đây hẳn không phải trùng hợp rồi.
Hơn nửa tháng trước cậu gửi số liệu chuyến bay, số ghế ngồi và tên khách sạn sẽ ở cho Khổng giáo sư, bởi vì ông thông báo trường học quy định nếu sinh viên xuất cảnh thì phải để lại thông tin.
Khổng Thâm Phong hắng giọng, nói: “Kỷ niệm tròn 25 năm ngày cưới của chúng ta, đi nghỉ phép.”
Ninh Diệc Duy không biết nói gì, không thể làm gì hơn là nói: “Vậy ạ? Chúc mừng giáo sư!”
“Duy Duy, Duy Duy, qua đây,” Khang Dĩ Hinh gọi Ninh Diệc Duy qua, hung phấn khen ngợi cậu “Con đúng giờ thật! Rất có khái niệm thời gian!”
Ninh Diệc Duy hơi ngượng ngùng, cậu đàng hoàng nói: “Thực ra con đến trễ đó ạ.”
“Mấy hôm nay mệt lắm phải không?” Khang Dĩ Hinh không có đầu đuôi gì mà đổi sang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huong-dan-vao-giac-ngu/1311108/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.