Mô hình chiến hạm đế quốc mới ráp được một nửa, một mảnh ráp trắng xóa rơi trên sàn gỗ tối màu.
Giấc mơ hoàn thành chiến hạm của Ninh Diệc Duy đêm nay không được tiếp tục nữa.
Cậu nằm trên thảm trải sản, dưới thân Lương Sùng, nhắm hờ mắt, sờ sờ môi, mở lớn chân, da dẻ ấm nóng mềm mại. Cúc áo ngủ bị mở hết, quần cởi một nửa, nhăn nhúm mắc trên xương hông nhô ra, trên ngực xuất hiện vết hồng nho nhỏ.
Trong mũi Lương Sùng đều là mùi hương ấm áp sau khi tắm rửa còn lưu lại trên người Ninh Diệc Duy, cúi đầu nhìn Ninh Diệc Duy tóc tai rối loạn, thân thể trắng mịn bóng loáng.
“Đừng nhìn.” Ninh Diệc Duy dường như cảm nhận được ánh mắt của Lương Sùng, mở mắt ra, phất tay che đi đôi mắt Lương Sùng, bị Lương Sùng dễ dàng ngăn lại.
“Tại sao?” Lương Sùng véo lấy đầu v* của Ninh Diệc Duy đã bị anh xoa nắn đến đỏ bừng, nhìn Ninh Diệc Duy cắn môi run rẩy, nghe tiếng rên rỉ yếu ớt của Ninh Diệc Duy, nói với Ninh Diệc Duy rằng: “Là em nói, làm gì cũng được.”
Giờ đây Ninh Diệc Duy như trái táo chín mọng, chỉ cần dùng sức một chút mà nắn, bóp, không cần để ý đến Ninh Diệc Duy yếu ớt giãy dụa, chỉ cần há mồm ngậm lấy là có thể hút ra nước quả thơm ngọt.
Lương Sùng cởi quần pyjamas của Ninh Diệc Duy ra, vươn tay xoa xoa bụng Ninh Diệc Duy, từ từ dời xuống, chạm vào cùng mẫn cảm của Ninh Diệc Duy, giống lần Ninh Diệc Duy dùng tay giúp anh trước đó,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huong-dan-vao-giac-ngu/1311124/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.