Ngày hôm sau, Khương Ninh vừa ngủ dậy lập tức nhìn đồng hồ, cô vò đầu vội vã rời giường. Cô rửa mặt qua loa, thay quần áo, nhanh chóng ra khỏi nhà. Cô chạy một mạch đến ngã tư, muộn hơn so với ngày thường 20 phút nhưng Vu Dương vẫn còn đứng đó chờ.
Khi còn cách anh khoảng 2 - 3 mét, Khương Ninh bước chậm lại, vẻ mặt ngượng ngùng hiếm thấy: Chào anh.
Ừ. Vu Dương chìa mũ bảo hiểm ra.
Khương Ninh nhìn chiếc mũ liền ngẩn người, ngay lập tức trong đầu hiện lên một số hình ảnh.
Vu Dương thấy cô nhìn chằm chằm chiếc mũ mà không nhận, anh cho rằng tối qua cô uống nhiều quá nên không còn nhớ gì. Anh đang định há miệng giải thích thì cô đã vươn tay cầm lấy chiếc mũ, đội ngay ngắn lên đầu.
Khương Ninh không có thời gian để dây dưa, đội mũ bảo hiểm xong, cô bám vào yên, nhảy lên xe: Tôi xong rồi. Cô hạ kính mũ xuống, bổ sung thêm một câu: Tôi bị muộn nên anh chạy nhanh lên nhé.
Được. Vu Dương nổ máy: Ngồi vững vào.
Xe chạy nhanh, chả mấy chốc đã đến ngân hàng. Khương Ninh xuống xe, gỡ mũ bảo hiểm treo lên đầu xe, rồi nhìn vào gương sửa sang lại tóc. Xong xuôi, cô nhìn đồng hồ, vừa kịp quẹt thẻ.
Tôi vào đây. Khương Ninh vội vã xoay người, đi vài bước lại quay lại, buông một câu: Tối qua... cảm ơn anh.
Vu Dương còn chưa kịp phản ứng, đã thấy bóng lưng cô đi vào trong ngân hàng. Vu Dương quay lại nhìn chăm chú vào chiếc mũ bảo hiểm màu xanh. Khi khởi động
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huong-duong-hoa-ngo/1534774/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.