Hoàng tử tới chơi, đối với người trong phủ mà nói thì đó là một sự kiện lớn, trước khi hoàng tử tới chơi vài tuần, những công việc có liên quan đã bắt đầu chuẩn bị. Mà ta, làm nữ chủ nhân, tức thì bị lại bị lôi đi chuẩn bị không ngừng, tuy rằng cả ngày bận rộn nhưng ta lại không biết mình đến tột cùng là bận cái gì. Tuy nhiên, nhìn thấy đáy mắt Dạ Trạch Vũ mơ hồ để lộ ra một chút khen ngợi, ta hiểu được mấy ngày nay, mình xử lý mọi việc cũng coi như thỏa đáng, ta tự hào nâng cằm, oán giận trong lòng đã hoàn toàn tiêu tan mà thay vào đó là sự ấm áp trấn an.
Việc vặt vãnh phiền phức cuối cùng cũng xong, ta ôm cục thịt nhỏ đã lâu không gặp vào lòng, không ngừng dùng mặt cọ cọ vào hai má hồng hào mập mạp như quả táo của nó, ai ngờ đứa nhỏ này lại không biết cảm ơn mà còn y y nha nha giãy dụa vài cái không yên, hai tay còn liều mạng hướng phía Dạ Trạch Vũ “Xin viện trợ “, Dạ Trạch Vũ nhìn ta một cái, bình tĩnh thuận tay đưa ra, ta không tình nguyện buông tay, nhìn hai cha con tình chàng ý thiếp trước mắt này, ta đau khổ không nhịn được liếc sang đứa nhỏ “Còn nhỏ mà đã không có lương tâm.”
Tiểu tử kia cũng không thèm để ý đến ta, chỉ lo mơ ước đến lão cha của nó. Ta hừ lạnh một tiếng, “An Ninh, Thừa Ngạo nên ngủ trưa rồi, còn không ôm nó đi.”
Tiểu quỷ kia không nghe, mặc dù tay chân nó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huong-het-sung-nich/1019695/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.