Ngày hôm sau, hạnh phúc dường như có thể chảy ra nước được. Ta cũng trở nên càng ngày càng thích ngủ hơn, một ngày 24 giờ, thì đã có hơn nửa thời gian đều là lấy giường làm bạn, thật là giống heo ăn uống ngủ, ngủ uống ăn, cứ lặp lại tuần hoàn như vậy.
Nếu không có An Ninh đến đúng giờ liền gọi ta rời giường ăn cơm, nói không chừng ta sẽ ngủ thẳng đến lúc chết đói cũng nên. Trên bàn cơm đồ ăn đủ loại, xem ra đầu bếp phải mất một phen cân não rồi.
Ta miễn cưỡng ăn một chút, tuy rằng nôn nghén không phải thực nghiêm trọng, nhưng mà khẩu vị cũng dần dần chịu ảnh hưởng lớn. Khi đó, lúc nào cũng có thể nhìn thấy Dạ Trạch Vũ chau mày, rồi đến những bữa ăn sau nhất định sẽ có những món ăn mới thanh đạm hợp khẩu vị hơn. Không cần đoán, khẳng định là hắn phân phó rồi.
Ta rúc ở trong lòng hắn an giấc ngủ trưa, từ khi mang thai tới nay, sự ôn nhu của hắn dần dần không hề che dấu nữa, săn sóc cẩn thận đến mức làm cho ta cảm thấy hắn căn bản không phải là một nam nhân chỉ biết quát lớn với bộ mặt lãnh khốc, thật ra hắn cũng thực thích đứa nhỏ đó. Từ khi biết có đứa nhỏ, hắn thay đổi rất nhiều, thậm chí ta cảm thấy hắn so với ta còn nhanh hơn đã điều chỉnh tốt vai trò của phụ thân.
“Dạ!”
“Tỉnh?”
Ta mơ hồ uhm một tiếng, thay đổi tư thế, thoải mái dựa vào vai hắn “Hiện tại là giờ nào?”
“Giờ Mùi.”(14h-16h)
Ta vòng vo nói,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huong-het-sung-nich/1019711/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.