Ta tĩnh dưỡng suốt hai ngày, mới dần dần thấy thoải mái hơn. Vì thế vào buổi sáng hai ngày sau đó, ta mang theo một túi tiền, đeo đôi giày da dê màu vàng, phẫn nam trang, hô khẩu hiệu rời nhà trốn đi, nghênh ngang đi ra cửa lớn, bắt đầu bỏ trốn. Đương nhiên, phía sau còn có thêm cái đuôi — An Ninh. Nàng mặt dày mày dạn muốn theo ta ra ngoài chơi, vì thế còn biểu diễn một tràng xiếc khỉ, oh không, là biểu diễn võ thuật cho ta xem, ta thấy công phu của nàng cũng khá tốt, liền cho nàng đi cùng, để nếu vạn nhất xảy ra chuyện gì, nàng còn có thể bảo vệ ta? Từ nhỏ mẹ đã dậy ta luôn phải cẩn thận, nhưng ta cũng tự hiểu, mang theo một bảo tiêu có thể đề phòng vạn nhất, hơn nữa, gia sản của ta cũng không có nhiều gì, nếu bị tên tặc nào theo dõi, ta lại đánh không lại hắn thì sao. Những thứ này ta vất vả lắm mới “Cướp đoạt” được, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng không phải nhỏ, đủ để ta đi ra ngoài tiêu xài. Ta đoán chức quan của Dạ Trạch Vũ cũng lớn, nếu không làm gì có núi vàng núi bạc chất cao như vậy được, khiến ta hoa cả mắt.
Trên đường
“Phu nhân…”
“Khụ khụ…” Ta liếc mắt nhìn nàng “Gọi là gì?”
“Chủ tử, chúng ta đang đi đâu đây?” An Ninh thụ giáo(thụ giáo: vâng chịu sự dạy dỗ) nói. gãi gãi đầu, “Bình thường đều là phía nam phong cảnh tú lệ, chúng ta liền hướng phía nam mà đi thôi.”
“Nhưng là phu… Chủ tử, chúng ta vẫn nên…”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huong-het-sung-nich/1019726/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.