Thời gian trôi như bóng câu qua cửa sổ, năm tháng chạy như chết đi sống lại.
Tính tới tính lui, ta đã ở trong Nhân Duyên Phủ của Nguyệt Hạ Tiên Nhân được hai vòng trăng tròn trăng khuyết.
Hôm đó, sau khi Nguyệt Hạ Tiên Nhân đi rồi, ta cùng với con Phượng Hoàng kiêu căng kia nhìn nhau kiểu gì cũng thấy chán ghét, ta liền chia tay với hắn, lần mò ra khỏi cửa viện, đi dạo vòng quanh.
Nhưng không ngờ Thiên giới này thật sự là quá rộng lớn, ta lại chẳng thèm cưỡi mây đạp gió, đi mãi đi mãi cho đến khi ở phía chân trời lờ mờ hiện lên ánh đèn của 「©xmydux.」 Nguyệt Cung mà vẫn chưa thấy được cảnh nào vừa lòng đẹp ý hoặc là gặp được một người nào thú vị cả. Đang mệt mỏi rã rời ôm một cụm mây cạp lấy cạp để xả cơn bực bội, thì có cảm giác nơi khóe mắt có một vầng ánh sáng đỏ rực tỏa ra, ngẩng đầu lên nhìn, thì chính là Hồ Ly Tiên đã gặp trong vườn nhà Phượng Hoàng đang hớn hở cầm một cây tú hoa châm miệng ngâm nga một khúc nhạc đạp mây bay qua trước mặt ta.
“Nguyệt Hạ Tiên Nhân chậm đã.” Ta vứt cụm mây bị gặm lỗ chỗ đang cầm trong tay đi, lên tiếng gọi hắn.
Hồ Ly Tiên chẳng những không dừng lại, mà còn một mạch bay thẳng về phía trước hơn cả dặm, mắt thấy xa xa chỉ còn lại một chấm đỏ nhỏ xíu, thì đột nhiên lại bay vòng trở lại, đôi mắt như khe suối cong cong giọng nhã nhặn hỏi ta: “Vừa rồi có phải tiên hữu gọi ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huong-mat-tua-khoi-suong/1327903/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.