Buổi tối, thật vất vả mới dỗ Bối Bối ngủ được, tôi thở phào nhẹ nhõm, nhìn tướng ngủ của con bé thật đáng yêu, gương mặt hồng hồng, khẽ nhắm lại, lông mi vừa đen vừa dài, thật muốn hôn một cái nhưng tôi cố gắng kìm nén. Tôi sợ sẽ làm bé thức giấc. Tôi không buồn ngủ nên bò dậy mở máy vi tính lên net, Cà lập tức gửi tin nhắn cho tôi: “Lạc Băng, có phải nhớ anh rồi không? Ngày mai anh sẽ về, để em khỏi phải tương tư nữa.”
“Ngày mai về rồi à.”
“Đúng vậy, ngày mai là chủ nhật, em tới sân bay đón anh đi, tặng hoa cho anh nữa.”
“Ý kiến hay đó.”
“Sao còn chưa ngủ? Có phải nhớ anh không?”
“Lãnh Thanh Hoa đi công tác rồi, ngày mai mới về, con gái bảo bối của anh ta đang ở đây, tớ mới dỗ nó ngủ xong. Không nói chuyện với cậu nữa, tớ đi xem tiểu thuyết “Thôi Miên”.”
“Này, đừng đi, nói chuyện tiếp đi.” Cà vội vàng gửi tin nhắn tới.
Tôi mặc kệ cậu ta, xem tiểu thuyết một lát đúng là đã bị thôi miên, cảm thấy buồn ngủ rồi.
Tôi đang định đi ngủ thì Cà gọi điện tới. Tôi sợ Bối Bối giật mình nên cầm điện thoại ra ngoài ban công.
“Lạc Băng, tại sao em lại có thể như vậy chứ, làm người phải phúc hậu một chút, anh còn chưa nói xong mà em đã đi mất rồi.” Cà oán trách nói.
“À? Vậy bây giờ cậu nói đi. Tớ cho là cậu đang nói nhảm nên muốn đi ngủ.”
“Không phải đã nói là ngày mai anh về sao, để em khỏi phải tương tư
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huong-thom-bang-da-nhu-xua/586935/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.