- Cái bà này, người giống người thôi. Lần trước bà cũng nhìn nhầm vợ thằng Tuân còn gì - Ông nội Việt Phương đang đi đưa võng nghe thấy liền bảo.
- Nhưng ông xem, cái cách ăn cháo của nó, y chang cái thằng bé Thiên Phong đó. Nó không thích ăn hành phi còn gì, cứ ngồi gấp ra cho bằng hết. Còn nữa, cái bộ dạng cúi đầu chào, chẳng khác thằng bé kia là mấy. Tui nhìn thế nào cũng thấy giống - Bà nội Việt Phương càng nghĩ càng thấy giống, bèn nêu lên.
- Bà thôi đi. Nếu nó là Thiên Phong, chẳng lẽ không nhận ra mình - Ông nội Việt Phương dừng đu đưa võng nghe vậy liền quở - Bà đừng có mà nhắc tới thằng nhóc đó, con bé Phương nghe thấy lại buồn.
Bà nội Việt Phương liền im lặng, sau đó thở dài nói một câu:
- Con bé đó giống ai mà đa sầu đa cảm như vậy không biết. Cái gì cũng giữ làm kỷ niệm rồi cứ nhìn nó mà buồn. Tui nhớ hồi xưa, nó giữ kỹ cái đầm nó bận về đây lúc bị ba mẹ bỏ. Nói thế nào cũng không chị bỏ, cứ bảo mặc thế ba mẹ mới nhận ra nó rồi đưa nó về nhà.
- Con gái mà đa sầu đa cảm thì chỉ có khổ mà thôi – Ông nội than dài một câu thương cho số phận đứa cháu gái của mình.
- Tui chỉ hy vọng, sau này nó gặp được một thằng nào tốt, yêu thương nó, để cho đời nó bớt khổ - Bà nội cũng rưng rưng nước mắt rầu rĩ nói.
- Tui thấy thằng Bảo cũng được. Cái thằng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huong-vi-dong-xanh/39448/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.