Một người là đầu bếp từng thất nghiệp, một người là tài xế sắp thất nghiệp.
Hai người họ ngồi trong một quán ăn nhỏ không ai thèm quan tâm mà trải qua cuối tuần.
Nói về mức độ thảm sầu, đến cả nhân viên phục vụ bên cạnh nghe thấy cũng không nhịn được mà muốn tặng thêm một món ăn cho bàn này.
Lộc Nghiên nhất thời không biết nên khen nghề nghiệp của Cố Trực Nam trước, hay nên an ủi anh vì chuyện thất nghiệp trước, không suy nghĩ mà nói ngay: "Làm tài xế tốt mà, biết lái xe."
"..."
Động tác múc canh của Cố Trực Nam hơi khựng lại, anh thoáng nhìn cô, giọng điệu có chút khó hiểu: "Ừm."
Lộc Nghiên cũng nhận ra mình vừa nói lời vô nghĩa—
"Ý tôi là, tôi không biết lái xe." Lộc Nghiên cười, lúm đồng tiền ngọt ngào hiện lên, trong mắt hiện lên vẻ ngưỡng mộ hồn nhiên của thiếu nữ, "Lúc đó nhìn anh bơi giỏi như vậy, tôi còn tưởng anh là vận động viên bơi lội, không ngờ lại là tài xế."
Nhân viên phục vụ đã bị chủ đề về chuyện lái hay không lái xe của hai người làm cho xấu hổ mà chạy mất, Cố Trực Nam không đổi sắc mặt, thu lại ánh mắt đào hoa, đẩy bát canh về phía Lộc Nghiên: "Lúc đó cô thất nghiệp, giờ đã tìm được việc chưa?"
Lộc Nghiên đáp lại một cách mơ hồ.
Đối phương sắp thất nghiệp, cô không thể nói với anh ta rằng hiện giờ cô đang làm đầu bếp riêng cho phòng tổng thống của khách sạn Veyton.
Nói ra chẳng khác nào đ.â.m thẳng vào lòng tự trọng của người khác, khiến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huou-con-va-vao-tim-tu-thoai-giang-son-bat-hieu/1628784/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.