Nhặt lại trái cây mới vừa nãy bị chính mình gạt văng đi, Nguyễn Nhược Nhược giơ trước mắt Lý Hơi vội vàng hỏi: “Thứ trái cây bên ngoài trông giống như thế này…ngươi đã ăn chưa, ăn mấy trái rồi?”
“Tại sao vậy?” Lý Hơi hỏi lại, “Ta không biết, những trái này…không phải đều giống nhau sao?”
Nguyễn Nhược Nhược gấp gáp, “Cái này…không giống với dâu tây dại, cái này gọi là Dâu Ấn (Indian strawberry),có độc. Ngươi cẩn thận ngẫm lại xem đã ăn hay chưa?”
“Có độc!” Lý Hơi kinh hãi, “Cái…này cùng cái…kia tại sao không giống nhau?”
“Dâu Ấn đỏ thẩm, dâu tây dại đỏ tươi. Dâu Ấn có mùi vị…”
“Được rồi được rồi” Lý Hơi điên tiết cắt đứt khóa học kiến thức sinh thực vật hoang dã của Nguyễn Nhược Nhược, “Bây giờ nói nhiều như vậy có ích lợi gì? Ta ngay từ đầu đã ăn, ngươi tại sao không nhắc nhở ta trước?”
Nguyễn Nhược Nhược thấp giọng: “Ta…ta…”
“Ngươi ngươi cái gì? Nếu không chê phiền toái thì trước hết nên nói rõ cho ta biết có được hay không? Bây giờ có nói cũng đã muộn, ta trúng độc mất rồi. Ngươi là cố ý muốn hại chết ta sao?” Lý Hơi thật là nuốt không thông sự tình này, hắn đường đường là Tĩnh An vương thế tử tính mạng quý giá, lại phải bỏ mạng ở nơi này chỉ vì…một thứ trái cây nho nhỏ?
“Ta làm sao có ý nghĩ này trong đầu chứ!” Nguyễn Nhược Nhược oan khuất nói, “Đây là rừng rậm hoang dã, ta chỉ có một mình người là đồng bọn, hại chết ngươi đối với ta có cái gì lợi? Ta thật là quên mà…”
“Không có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huu-duyen-thien-nien-tuong-hoi/430178/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.