Mặc Đằng nhìn chằm chằm chiếc trâm điểm xanh trong tay tỳ nữ, quay sang Liễu Thanh Mộng, khen ngợi: “Chiếc trâm này, hợp với nàng hơn.”
Liễu Thanh Mộng và Mặc Đằng nhìn nhau, tim nàng đập thình thịch, không phải vì bệnh tim.
Nàng không muốn xung đột với ai, từ khi cưới Mặc Đằng, nàng đã thề sẽ không để hắn phải lo lắng. Tự nhiên nàng không muốn gây thù chuốc oán với các quan viên trong triều, chỉ cần nhẫn nhịn là qua thôi. Nhưng bây giờ, nàng đã làm mất lòng tiểu thư Thượng Thư.
“Chưởng quầy, ta mua chiếc trâm này cho phu nhân.” Mặc Đằng ra hiệu, Tiêu Dũng vội đưa tiền.
“Nhưng vị tiểu thư này đã trả tiền rồi.” Chưởng quầy có chút khó xử.
“Rõ ràng là phu nhân ta nói trước, lại thành của người khác, là ta hiểu lầm hay là không theo thứ tự đến trước đến sau?” Mặc Đằng làm Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ đã lâu, khí thế khi tra hỏi không thể nói chơi.
Chưởng quầy không nói nên lời. Từ xưa đến nay, ai đến trước được trước, lần này cũng không ngoại lệ.
Tỳ nữ mặt đỏ tía tai, không nói được lời nào.
Tiểu thư Vương gia cảm thấy mất mặt, nhìn ánh mắt xung quanh, nhất là tỳ nữ lại tự báo gia môn, ngày mai chuyện này sẽ lan truyền khắp kinh thành. Tiểu thư Vương gia bỏ chạy: “Tiểu Hương, chúng ta đi.”
Mặc Đằng nhìn tỳ nữ với ánh mắt chán ghét. Tỳ nữ kiêu ngạo như vậy, đều do chủ nhân dung túng. Đích nữ Thượng Thư Bộ Binh, lại như vậy, không bằng một ngón tay của Liễu Thanh Mộng.
Khi hai người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huu-thu/531019/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.