Sắc mặt của Sầm Chân Bạch lập tức tái nhợt, chỉ cảm thấy xương cổ tay sắp bị bóp nát, một cơn đau rách toạc từ khớp vai loe lên.
Cậu bị alpha kéo vào.
Thiết bị đầu cuối trên cổ tay "cạch" rơi xuống đất, căn phòng giống như một hố đen nuốt chửng mọi thứ, cậu bị ném vào tường, xương sườn vang lên những tiếng kêu răng rắc.
Hừ... hừ... hừ...
Từng có một bài khoa học phổ biến nói rằng, trong thời kỳ mẫn cảm của alpha, tiếng thở của bọn họ thực sự không khác gì dã thú, các omega bên dưới đều đồng loạt để lại bình luận đồng tình.
Đó là một nỗi sợ hãi tột cùng về mặt tâm lý, đối với omega điểm này là điểm trí mạng.
Quá nặng, cả về mùi hương ập vào mặt lẫn sức mạnh.
Sầm Chân Bạch vẫn bị nắm chặt cổ tay, cậu như đang ở giữa đám cháy rừng, dù biết không thể há miệng thở mạnh, nhưng trong đe dọa ngạt thở bởi khói dày đặc, bản năng cơ thể buộc cậu phải làm như vậy.
Cậu không thể nhìn thấy biểu cảm hay tình trạng của Hoắc Ngưỡng, nhưng có thể cảm nhận được, alpha đang phủ lên người cậu, dường như đang quan sát kỹ lưỡng cậu, quan sát... chiếc lưỡi đang run rẩy trong miệng cậu.
Sầm Chân Bạch nhận ra mình đã quá ngây thơ. Trước khi đẩy cửa bước vào, cậu đã diễn tập trong đầu vô số lần cách giơ gậy kích điện lên rồi đẩy về phía trước ngay khi bị Hoắc Ngưỡng chạm vào.
Ý tưởng thật đẹp, nhưng thực tế là tay phải của cậu như bị vô số dây leo cháy sém
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huy-hon-do-nam-kinh/2170163/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.