Trong căn phòng ngủ tràn ngập hương cỏ nhàn nhạt, Hoắc Ngưỡng chính xác bắt được một sợi pheromone đặc biệt. Mặc dù mùi hương giống nhau, nhưng cảm giác lại khác biệt.
Pheromone thông thường giống như đổ một xô nước dập tắt ngọn lửa, còn sợi này thì như nhẹ nhàng nâng khuôn mặt của hắn lên, rửa sạch sẽ, sau đó còn xịt một chút nước hoa pheromone lên mặt, quyến rũ lòng người.
Hoắc Ngưỡng ngẩn người, đối diện với ánh mắt của omega, ngọn lửa tưởng chừng sẽ nuốt chửng người ta "gầm gừ" một tiếng rồi co lại, chỉ còn một tia lửa nhỏ "xèo" một cái rồi tắt ngúm, một làn khói xám nhẹ nhàng bay đi.
Ngay sau đó, hắn nhanh chóng buông tay khỏi cổ của Sầm Chân Bạch, đứng dậy khỏi người cậu.
Kìm kẹp ở cổ được nới lỏng, Sầm Chân Bạch ho khan hai tiếng, chống người dậy nhìn về phía alpha.
Hoắc Ngưỡng: "Đừng nhìn tôi!"
Sầm Chân Bạch: "...?"
Sầm Chân Bạch đứng dậy, nhìn vết đỏ nhỏ trên cổ Hoắc Ngưỡng: "Cậu có muốn đi gặp bác sĩ không? Không cần cũng được..."
Hoắc Ngưỡng lấy tay che cổ mình lại, trông giống như một cô thiếu nữ bị kẻ xấu sàm sỡ, hung dữ nói: "Còn nhìn nữa tôi móc mắt cậu ra đấy!"
Trong lòng Sầm Chân Bạch bổ sung câu cuối: "Vậy thì tôi về phòng làm bài tập." Nhìn Hoắc Ngưỡng khỏe mạnh như vậy, chắc là không sao. Cậu cúi đầu, gật nhẹ rồi bước về phía cửa, chỗ Hoắc Ngưỡng đang đứng.
Hoắc Ngưỡng phản ứng mạnh, lùi lại một chút, gần như dính vào cửa, như gặp kẻ thù: "Tránh xa tôi ra!"
Sầm Chân Bạch dừng lại,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huy-hon-do-nam-kinh/2170169/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.