Lúc này, Sầm Chân Bạch chỉ cách Hoắc Ngưỡng khoảng năm bước, nhưng Hoắc Ngưỡng vẫn chưa ngẩng đầu lên.
Trực giác mách bảo Sầm Chân Bạch rằng tốt nhất là cậu nên đặt quần áo xuống, sau đó quay người rời đi.
Nhưng đã quá muộn, Lâm Tử Bá chạy đến, cầm lấy một bên tai nghe của Hoắc Ngưỡng, "Đừng chơi nữa, có khách đến kìa!"
Omega muốn trốn nhưng không kịp.
"Đã bảo đừng đến gần, pheromone dính lên quần áo đấy." Hoắc Ngưỡng nghiêng đầu tránh tay Lâm Tử Bá.
"Không đúng." Lâm Tử Bá nói: "Hình như không phải khách, mà là người nhà."
"Đừng làm ồn." Hoắc Ngưỡng nói: "Chơi game đi, Tống Trì Ngạn đang mắng mày đây này."
"Tiểu Bạch đến rồi à!"
"Cha tao mà đến thì ván này tao cũng phải... Ai đến cơ?" Hoắc Ngưỡng ban đầu cau mày, khuôn mặt vốn sắc nét, với các đường nét rõ ràng, cộng với áo ngủ tạo bóng tối trên mặt, trông có chút đáng sợ, như một tên sát nhân trong đêm mưa đen tối.
Nhưng chỉ trong giây tiếp theo, gương mặt bỗng lộ ra thật thà, alpha bật dậy, áo ngủ từ đầu rơi xuống lưng, hắn nhìn chằm chằm Sầm Chân Bạch.
Sầm Chân Bạch đành phải tuân thủ quy trình, giơ túi niêm phong trên tay ra: "Tôi đến đưa quần áo cho cậu."
Quần áo.
Đúng vậy, quần áo.
Hoắc Ngưỡng biểu diễn ngay tại chỗ cho Lâm Tử Bá và Sầm Chân Bạch thấy thế nào là "0.1 giây xuống giường", tóm lại khi hắn đứng dưới đất thì ánh mắt của hai người vẫn còn dõi theo giường, rồi mới chuyển hướng về phía hắn.
Hoắc Ngưỡng cố gắng giữ biểu cảm, cơ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huy-hon-do-nam-kinh/2170180/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.