Cao hứng mà đến, mất hứng mà về, Ôn Noãn buồn bã quay lại Thiển Vũ.
Nhoài người lên bàn cô cảm thấy mình thật bất lực, một người bảo cô chia tay, một người lại bảo cô từ chức, cuối cùng nên chọn con đường nào đây? Chỉ hy vọng bỗng dưng có người chạy đến mách cho cô chọn thế nào mới chính xác, cô rất sợ, sợ mình mơ màng khó có thể tỉnh táo lựa chọn.
Có người gõ lên mặt bàn, cô ngẩng đầu.
“Gọi điện thoại cho Đại Hoa, hẹn bọn họ 10 giờ sáng thứ 2 đến đây kí hợp đồng.” Chiếm Nam Huyền nói, ánh mắt dừng lại trên cánh môi hồng phấn bị thương tổn của cô, vẻ mặt vốn lạnh nhạt rõ ràng chùng xuống.
Cô bất giác sờ môi, tự nói ra lời:”Là tôi tự cắn.” Một giây này cô đã quên thân phận cấp trên của anh, cũng quên giới hạn nội tâm, khóe miệng không nhịn được muốn nở một nụ cười, nhưng nụ cười đó lại có vẻ cực kì miễn cưỡng, từng chút từng chút co rúm lại:”Lâm Lộ nói không sai chút nào.”
Anh không cho là đúng cong môi:”Hắn ta đã nói gì khiến cô tôn sùng như chân lý thế?”
“Anh ấy nói tôi không còn hiểu anh nữa.” Nhớ bắt từ lúc lên tầng 66 đến nay, làm việc bên người anh, càng ngày càng nhận ra anh không còn là chàng thiếu niên từng giao phó tất cả trái tim mình cho cô.
Trong công việc rất nhiều lúc cô và anh vẫn tâm ý tương thông, ăn ý đến nỗi chỉ cần một vẻ mặt là cô biết ngay anh đang nghĩ gì, nhưng mà cũng chỉ giới hạn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huyen-cua-on-noan/267176/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.